truyen.com he thong truyen online lon nhat vietnam gom du the loai truyen ke - Tám năm rồi, tám năm chứ đâu phải ít, gia đình vợ chồng con cái chúng ta phải chạy trốn khắp thâm sơn cùng cố, qua cả những sa mạc hoang vu, thế mà có nơi nào chúng ta có thể an cư để lạc nghiệp đâu
Lấy Chồng Quyền Thế Yêu thích 5 / 5 ( 1139 bình chọn ) Đọc từ đầu Chương mới nhất Thể loại: HĐ, sắc, sủng, ngọt, HE Hai con người hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau lại được ông trời se duyên với nhau. Nữ chính là Lâm Thiển được tác giả miêu tả là một nữ nhân có tinh cách ngang ngược, lại thường xuyên đánh nhau, trốn học, văn dốt võ nát.
Cập nhật Full nhanh nhất Lấy Chồng Quyền Thế tác giả Ngư Ca trên Top Truyện Tranh thuộc thể loại Ngôn Tình Quân Nhân, Sắc, Sủng. Cốt truyện Lấy Chồng Quyền Thế xoay quanh cô gái Lâm Thiển và quân nhân Cố Thành Kiêu, đôi trai gái tỉnh dậy sau một đêm mà không nhớ chuyện gì xảy ra. Cuộc hôn nhân vội vã nhưng đầy định mệnh đưa họ đến với nhau.
TẬP 11 ll Audio Truyện Ngôn Tình ll Lấy Chồng Quyền Thế ————————————- Tác giả: Ngư Ca Thể loại: Ngôn tình, Sắc, Sủng, Hiện đại, Quân nhân, … Hình ảnh liên quan đến chủ đề TẬP 11 ll Audio Truyện Ngôn Tình ll Lấy Chồng Quyền Thế — Tác Giả : Ngư Ca
1. Các Bê, ban, ngành theo thâm quyên, Pham vi quån lý täng cuðng dôn dôc, nhäc nhð, kiêm tra viêc tô chúc thuc hiên huóng dân này. 2. Uy ban nhân dân tinh, thành phô thuêc Trung uong tiêp tuc chl dao, tô chúc triên khai thuc hiên viêc scr dung khâu trang tai noi công cong theo Huóng dãn này và chl dao:
Hai con người hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau lại được ông trời se duyên với nhau. Nữ chính là Lâm Thiển được tác giả miêu tả là một nữ nhân có tinh cách ngang ngược, lại thường xuyên đánh nhau, trốn học, văn dốt võ nát. Một buổi sáng tỉnh dậy, cô hoảng hốt nhận ra rằng mình đã bị bác ruột bán cho một lão già hom hem.
ck6VJ. Lại học B, lớp Tài chính đang học môn Toán cao cấp. Lâm Thiển ngồi bàn trên, chăm chú nhìn bảng đen,mắt dõi theo thầy giáo, tay cầm bút thỉnh thoảng ngoáy vài chữ, làm như nghe hiểu bài.“Tính ra hết chưa?” Thầy Cao nhìn xuống, “Lâm Thiên, đáp án là bao nhiêu?”Lâm Thiển không nghe thấy, vẫn ngây người ngồi dưới vang lên tiếng cười của bạn học, thẩy Cao gọi to hơn, “Lâm Thiển, Lâm Thiển!”“Dạ!” Lâm Thiển cuống quýt đứng lên.“Đáp số là bao nhiêu?”Lâm Thiển cúi đầu nhìn xuống vở chép bài chi chít chữ “Ngốc xít”, không cách nào đành phải liếc mắt sang bên cạnh. Sở Mặc Phong đáng chết lại không cho cô Cao đẩy gọng kính trên mũi, nghiêm mặt nói “Không được nhìn láo liên, nhìn đáp án của mình đi”Lâm Thiển ngẩng đầu dõng dạc nói “Thưa thầy Cao, em không biết!”“Không biết? Vừa rồi thầy giảng kĩ như vậy, em không nghe sao?”“Nghe không hiểu”“Nghe không hiểu? Khó đến thế à? Đều là những kiến thức cơ bản nhất, thấy cũng giảng nhiều lần rồi.”Lâm Thiển trừng mắt với thầy Cao “Em chỉ biết là thầy sắp nghỉ việc thôi.”Cả lớp cười rộ Cao không nhịn được nữa, đập bàn cái rầm, “Lâm Thiển, học hành thế này thì làm sao thi đủ điểm? Mấy ngày nữa là thi rồi, em còn mơ mộng?”.Lâm Thiển bỗng dưng chừng chân trái, nhón nhón chân phải, thọc tay vào túi, “Thái độ của em như thế đấy, em ngủ suốt ngày cũng không đến lượt thấy quản!”Dù nói chuyện xấc xược nhưng bộ dạng của cô lại rất thanh tú, so với Sở Mặc Phong đẹp trai nhất trường cũng không hề kém cạnh.“Ha ha ha...” Cả lớp vừa hò hét vừa vỗ bàn khiến thầy Cao giận tím mặt.“Đừng có hỗn, em...” Thấy chỉ vào Lâm Thiển, “Hết giờ học mời phụ huynh đến đây!”“Không rảnh!”“Không đến không được về nhà”“Vậy tốt, cảm ơn thầy Cao cho chỗ trú ngụ”“Ha ha ha...” Cả lớp lại cười rộ giờ học, Lâm Thiển bị gọi lên phòng giáo viên. Là sinh viên, bị mời phụ huynh đã là xấu hổ lắm rồi, huống chi cổ còn không có phụ huynh để trường học, cái tên “Cậu Thiển” nổi danh như cồn, học hành lười biếng, nghịch ngợm gây sự, dối trên lừa dưới, chuyện xấu gì cũng làm. Có đúng là kiểu học trò làm giáo viên đau đầu nhất, đã không ngoan lại còn ảnh hưởng đến người không phải vì người cha chưa bao giờ gặp mặt tặng nhà trường cả sân vận động thì cô hoàn toàn không có tư cách vào trường đại học nhiệm lớp vừa thấy cô đã đau đầu, “Đứng thẳng cho cô, tháo hoa tai xuống”Lâm Thiển đổi chân đứng nghiêng sang bên khác, “Không được, em thích thế”“Em nhìn lại bộ dáng của mình xem, nam không ra nam, nữ không ra nữ”Lâm Thiển mặc áo sơ mi ca-rô màu lam, quần dài ống đứng, tóc ngắn, nhìn từ xa không khác nam sinh là mấy, lại gần, cổ đậm vẻ lưu manh, vẫn chả khác gì nam sinh.“Em là con gái đấy, đàng hoàng chút được không? Đứng thẳng lên!”Lâm Thiển vẫn rung rung chấn, làm ra vẻ “Em cứ thế đấy, cô làm gì được em”, trông vừa xấc lại vừa soái.“Số điện thoại của ba em là bao nhiêu?”“Không biết”“Không biết? Số điện thoại của ba cũng không biết?”“Ha, cô ơi, ba em là ai em còn không biết nữa kìa.”Chủ nhiệm vừa tức vừa đau lòng, đứa bé này càng ngày càng khó quản, “Vậy mẹ em đâu?”“Cũng không biết.”Chủ nhiệm không đành lòng truy vấn, thật sự sợ phải hỏi tiếp, cô nàng lại sẽ trả lời “Em không cha không mẹ, không ai quản” Chủ nhiệm mềm lòng, thở dài nói, “Thật tình, Lâm Thiển à, em nói cô phải làm thế nào đây? Em nhìn thành tích của em đi, không muốn tốt nghiệp sao? Xem ra cái sân vận động kia đã quyên góp uổng phí rồi”Đại học B rất nghiêm, không cần biết thi vào được bằng cách nào, chỉ cần phạm lỗi nghiêm trọng hay thành tích học tập quá kém thì đều bị đuổi học. Với Lâm Thiển, chủ nhiệm lớp thật sự bất lúc này, Sở Mặc Phong cầm xấp tài liệu đi vào. Cậu ta vốn là Phó chủ tịch Hội sinh viên, là học sinh ba tốt trong mắt mọi người, học giỏi, đẹp trai, gia thế Thiển trừng mắt nhìn cậu ta, thấy chết không cứu, thật không nghĩa khí! Cô cà lơ phất phơ nói “Thưa cô, không cần phải cho em ăn súp gà nữa, cô muốn nói gì em biết cả rồi. Lần sau em sẽ không tranh cãi với thầy Cao nữa, cứ đến giờ của thầy thì em ngủ, được chưa?”Chủ nhiệm lớp thật sự hết cách, gia đình bỏ bê, bản thân cũng bất cần, cô bé này nổi loạn quá mức rồi. “Em còn như vậy thì thấy cô không cách nào quản em nổi”“Tuyệt, cho tới bây giờ vẫn chưa có ai quản em được” Cô bĩu môi nói, ngửa đầu thổi phù phù tóc mái trên trán. Thiên hạ không ai quản được bà đây, các người cũng đừng hòng!Ra khỏi phòng chủ nhiệm lớp, Lâm Thiển đuổi theo Sở Mặc Phong phía hôn buông xuống sân trường, Lâm Thiển đeo túi sau lưng, giẫm lên lá rụng đuổi kịp rồi đập lên vai Sở Mặc Phong một cái, lớn tiếng oán giận, “Sở Mặc Phong, đồ thiếu nghĩa khí, không cho tôi nhìn đáp án!”Sở Mặc Phong cao 1m80, hơn hẳn có một cái đầu, thế nhưng không cúi đầu, chỉ liếc nhìn xuống, khinh thường hỏi “Sao phải cho cậu xem?”“Mịa, muốn làm phản?!” Lâm Thiển ném túi xuống, chân giẫm lên bậc thang ven đường, hai tay dang ra, tung người nhảy lên lưng Sở Mặc Phong.“Xuống mau!” Sở Mặc Phong bực bội quát lớn. Tiếc rằng cô nàng như bạch tuộc ôm lấy cậu, không bút ra được, “Lâm Thiển, cậu là thuốc cao dán hả?”“Đúng vậy, còn là loại dính nhất”Lâm Thiển và Sở Mặc Phong là bạn học, tuy chướng mắt nhau nhưng vẫn chơi chung được khá Mặc Phong là soái ca sân trường, mỗi ngày đều nhận được thư tình của nữ học và phổ thông trung học không giống nhau. Đại học chính là xã hội thu nhỏ, không cùng khoa như người trên núi kẻ dưới biển nên rất nhiều người cho rằng “Cậu Thiển” là nam sinh, Lâm Thiển cũng không thèm đính Thiển cũng nhận được nhiều thư tình, chỉ khác là có cả của nam lẫn nữ. Như cổ tự nói, sức quyến rũ của cậu Thiển khiến nam nữ đều si Mặc Phong cũng không muốn ném cô xuống chứ muốn thì đã dễ như trở bàn tay. Cậu ta khom người, giậm chân, ảo não nói “Lâm Thiên, đừng chọc tức tôi”“Chọc cậu thì sao hả?” Cổ siết chặt hai chân quanh eo cậu ta, tay với về phía trước túm lấy cổ áo, má ép sát vào tai, dán lên mặt cậu ta, nói, “Ha ha ha. Sở Mặc Phong, nói xem nào, làm cậu bực lên rồi sẽ thế nào?”Sở Mặc Phong đột nhiên dừng lại, cầm tay cô muốn giựt ra nhưng cũng đỡ để cô không ngã xuống. Cậu ta cúi đầu, đôi mắt dài hẹp nhìn thẳng vào mắt cô, “Chọc tôi tức lên, tôi...”“Lâm Thiển, cậu leo xuống cho tôi!” Sở Mặc Phong còn chưa dứt lời, đột nhiên một giọng con gái chát chúa vang lên muốn thủng màng nhĩ. Cậu quay đầu nhìn lại, thấy Nam m đứng chắn trước mặt nhìn chằm chằm. Phía sau cô ta còn có đám tùy tùng cả nam lẫn nữ.
Tin Trương Yến mất tích nhanh chóng thu hút sự chú ý của dư luận. Vốn dĩ có mấy vụ nữ sinh đại học bị mất tích, lần này lại ở thủ đô, còn là tại đại học B danh tiếng nên lại càng gây chú ý. Không biết là trùng hợp hay có uẩn khúc gì. Sau khi cắt điện thoại với Lâm Du được mười phút thì Lâm Thiển nhận được điện thoại của giáo viên chủ nhiệm gọi cô đến trường. “Cảnh sát đang điều tra vụ Trương Yến mất tích. Học sinh nào tiếp xúc với Trương Yên đều bị thẩm vấn. Em yên tâm, không phải điều tra em đâu, chỉ là hỏi tin thôi” Giáo viên chủ nhiệm trấn an cô, sợ cô hoảng loạn. “Được ạ, em biết rồi, em tới ngay” Lâm Thiển dõng dạc nhận lời, lập tức chạy đến trường. Cô cũng muốn biết Trương Yến đang ở đâu, cũng thật lòng mong cô ta an toàn. Đến trường, phòng giáo viên lớn như vậy cũng đã đầy học sinh, người đứng chờ, người nói chuyện. Lâm Thiển vừa đi vào, căn phòng đang huyên náo trong phút chốc trở nên im lặng như tờ. Trong phòng có khoảng ba mươi người, nhìn cô như nhìn hung thủ giết người. Có thể vì quá im lặng nên tiếng khóc vọng ra từ phòng giáo viên chủ nhiệm càng rõ, đó là người thân của Trương Yến biết tin chạy tới. Nam m ngồi bên cạnh, có vẻ như đã trò chuyện xong, đang nhàn nhã vận về điện thoại. Vừa nhìn thấy Lâm Thiển, cô ta đã vọt ra một câu “Hung thủ tới!” Trong phòng làm việc an tĩnh, ai cũng nghe được câu nói này vang vọng. Mọi người im bặt, không ai lên tiếng. Tuy rằng Sở Mặc Phong đã minh oan cho Lâm Thiển, nhưng ở trường vẫn loan tin tức khác về cô - gia thế thần bí của Lâm Thiển mạnh đến mức không tưởng tượng nổi. Chính vì vậy nên không ai dám nói càn trước mặt Lâm Thiển. Ngoại trừ Nam m. Cô ta không những chất trong nhóm mà còn công khai nói ở trường. Hơn nữa trước khi giáo viên và cảnh sát tới điều tra, cô ta còn thêm mắm dặm muối, vốn là muốn gieo rắc tư tưởng cho mọi người trước. Trương Yến chỉ là đang mất tích, nhưng Lâm Thiển đã trở thành “hung thủ giết người”. Thầy giáo viên chủ nhiệm ngoắc tay bảo cổ lại đây, Lâm Thiển liền đàng hoàng bước đến chào, “Cô Dương” “Lại đây ngồi đi, đây là đồng chí cảnh sát đến viết biên bản, em nói kỹ càng rành rọt nhé” Lâm Thiển cảm nhận được sự ấm áp từ ánh mắt lo âu của cô chủ nhiệm. Kể từ khi vào đại học, cô đã khiến cô chủ nhiệm đau đầu không ít lần, nhưng cô ấy thật sự muốn tốt cho cô. Cô nghe lời ngồi xuống, quay sang nhìn cô chủ nhiệm bình tĩnh mỉm cười, nói “Cố Dương, không phải là em làm, cô đừng lo lắng.” Chủ nhiệm lớp vui mừng gật đầu, “Tốt rồi tốt rồi, em phối hợp với cảnh sát điều tra đi” Cảnh sát hỏi rất nhiều chuyện, Lâm Thiển trả lời trước sau như một, ba lần tường thuật lại từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm đó. Cũng may hôm đó có nhiều nhân chứng nên tất cả mọi người đều làm chứng là Trương Yến gây sự với Lâm Thiển trước, Lâm Thiển có đánh trả lại, có điều, đánh trả hơi muộn. “Sau đó cô đi đâu?” “Sau đó em về nhà” “Có người làm chứng cho cô không?” Chuyện xảy ra hôm đó không có gì hay ho, nhưng so với chuyện sống chết trước mắt thì chỉ là phù du, “Sau đó em và bạn Sở Mặc Phong cùng đi ra trạm điện ngầm, nhưng chưa đến nơi thì người nhà em đã đến đón về” Cảnh sát phỏng vấn hết sức nghiêm nghị, ngay lúc đó liền đưa ra nghi vấn, “Có người tới đón sao cô còn muốn đi tới trạm điện ngầm?” Lâm Thiển cũng không hiểu vì sao Cố Thành Kiêu đột nhiên lại xuất hiện, ấp úng trả lời, “Người nhà em... trước khi đến không báo cho em biết. Cũng có thể... chỉ là anh ấy đi ngang qua rồi gặp em thôi” Với câu trả lời này, cảnh sát có chút nghi ngờ. “Rồi sau đó thì sao?” “Sau đó em về nhà” “Có ai làm chứng không?” “Người nhà em” “Là vị người nhà kia à?” Lâm Thiển sửng sốt, thế này khác nào thừa nhận chuyện mình đã kết hôn? Làm sao cô thừa nhận ngay trước mặt cô chủ nhiệm được? Cảnh sát thấy cô không trả lời được lại càng nghi ngờ. Cô chủ nhiệm ở bên cạnh cũng toát mồ hôi lạnh. “Được rồi, bỏ qua vấn đề này. Vậy, Lâm Thiển, mấy ngày nay cô đã làm gì? Có người chứng minh không?” “Mấy hôm nay, trừ lúc ở trường thì em đều ở nhà, các bạn học đều có thể chứng minh” “Đi tàu điện ngầm?” “Phải” “Xin trình thẻ quẹt đi tàu ra” Lâm Thiển lấy điện thoại di động ra, đưa cho cảnh sát xem lịch trình đi tàu cố định hàng ngày của mình. Cảnh sát vừa chụp hình vừa quét mã số, không thấy chút sơ hở. “Chúng tôi sẽ liên lạc với bạn Sở Mặc Phong. Còn về người nhà cổ, phiền cô để lại thông tin liên hệ, chúng tôi sẽ phải phỏng vấn Lâm Thiển có chút khó xử, “Tôi có thể hỏi ý kiến anh ấy trước không?” Cảnh sát vừa kinh ngạc vừa có chút buồn cười, hỏi vặn lại, “Nếu người nhà không đồng ý thì cô cũng không cung cấp sao?” Lâm Thiển bị hỏi khó, trong lòng có chút rối loạn. Nếu chuyện này mà hỏi ý Cố Thành Kiêu thì nhất định anh sẽ nổi giận. “Không cung cấp cũng không sao, đồng nghiệp của chúng tôi có thể đến nhà của cổ để thẩm vấn.” Thế thì phải lục tung cả thành phố này lên mất, chẳng bằng để gọi điện thoại, “Vậy để em cung cấp số điện thoại di động của anh ấy. Bây giờ anh ấy đang đi công tác, có thể sẽ không liên lạc được” Mối nghi ngờ của cảnh sát lại càng sâu hơn, sự sơ hở càng ngày càng rõ. Cảnh sát liền nghi ngờ lời khai về “người nhà” này của Lâm Thiển, vì vậy, Lâm Thiển cũng không thoát khỏi liên đới. Vì không muốn bứt dây động rừng, cảnh sát quyết định dùng thẩm vấn, “Được rồi, có chuyện gì tôi sẽ liên lạc với CÔ.” “Vâng” Cảnh sát tiếp tục thẩm vấn các sinh viên khác. Lâm Thiển theo cô chủ nhiệm đến một góc, lo lắng hỏi, “Cô Dương, sao Trương Yến mất tích năm ngày mới báo cảnh sát vậy?” Cô giáo thở dài, nói, “Bạn cùng phòng của em ấy tối hôm qua mới báo cáo gấp cho nhà trường biết, nhà trường cũng báo cảnh sát luồn” “Bạn cùng phòng là ai vậy?” Cô chủ nhiệm cũng biết cô và Nam m có hiềm khích, nói khẽ “Là Nam m. Thật tình, không hiểu nổi bọn trẻ các em, ở trường học không chăm chỉ đọc sách, cả ngày ghi thù chuốc oán làm cái gì?!” “Cô Dương, em không thù hận ai, là các bạn ấy ghét em... Nhưng giờ em cũng ân hận đã xung đột với Trương Yến, thật sự mong bạn ấy không sao? Cô chủ nhiệm vỗ vỗ vai cổ an ủi “Chuyện này không liên quan đến em, không cần áy náy tự trách. Tất cả mọi người cũng đều mong Trương Yến bình an, hiện tại chỉ biết chờ tin tức từ phía cảnh sát” Lâm Thiển gật đầu, “A còn nữa, cô Dương, còn Sở Mặc Phong...” “Cảnh sát đã gọi điện thẩm vấn rồi, bạn ấy cũng khai giống em.” “Giống em?” Lâm Thiển nghi ngờ hỏi, “Cậu ấy cũng nói người nhà đến đón em?” “Đúng vậy” cô chủ nhiệm có vẻ kích động, làm ra vẻ thấu hiểu, “Cái gì mà người nhà với không người nhà, cô đoán chính là bạn trai em?” “Trước mặt cảnh sát còn ngượng ngùng bao che? Sao hả, cũng có lúc xấu hổ sao?” “Lâm Thiển, muốn gì cũng phải đặt việc học tập lên trên hết, nếu không sau này em nhất định sẽ hối hận đấy” “Cô Dương, em biết rồi ạ”
truyen lay chong quyen the