Arsenic and Old Lace là một câu chuyện không hề giản dị về một buổi tối xấu trời của anh trai Mortimer Brewster (Carey Grant).Là một nhà văn nổi tiếng với quan điểm bài xích hôn nhân, anh giai Mortimer chẳng may phải lòng cô bạn hàng xóm, đồng thời cũng là con gái một nhà truyền giáo (the girl next door, preacher's daughter Ngồi hút sữa rảnh viết review đi sinh ở Thu Cúc cho các mom luôn 🤗🤗🤗 Mình cố gắng viết chi tiết nhất có thể, có gì ko hiểu các mom cứ hỏi nha. lỡ vẫn thấy đau thì chết mất 😂😂 anh bác sỹ hay y tá gì đó thì bảo tí nữa lúc lấy con ra sẽ hơi tức tức 1 chút Tại bệnh viện y học dân tộc quận Phú Nhuận quy trình thăm khám được diễn ra như sau: Bước 1: Bệnh nhân đăng ký khám bệnh. Bước 2: Bệnh nhân được bác sĩ trực tiếp khám. Bước 3: Bệnh nhân có thể được chỉ định thực hiện một số xét nghiệm hoặc siêu âm. Bước 4 Tiếp nối bài viết điểm danh các bộ phim đã và đang phát sóng đầu tháng 9/2021, các bạn hãy cùng BlogAnChoi tìm hiểu thêm về những bộ phim Trung Quốc được dự đoán sẽ ra mắt trong tháng 9 năm 2021 nhé! 1. Công huân. Nội dung bộ phim Công huân. Trailer phim Công huân. Anh bác sĩ sau khi nhìn vào tờ giấy thì khẽ giật mình và hỏi : Sau khi lưu luyến chào tạm biệt anh bác sĩ dễ thương thì em được nằm lên giường của một chị y tá xinh đẹp khác để đo huyết áp, có lẽ vì mùi sữa tắm nhẹ nhàng của chị đã làm tim em xao xuyến rơi Cac dau hieu va hinh anh x quang nguc Bệnh án Nữ 36 tuổi Ngã từ tầng 5 Glasgow 5 Nghe tim phổi bình thường Huyết động ổn định : HA tâm thu 70 - 100 trong 1 giờ 30 phút Tần số tim 105 - 120 ck/phút Truyền 2500 ml HTM 0,9% Bác sĩ TMH chèn meche ngách mũi sau vào giờ thứ 4 (31/12/00 lúc 22 UntgC. Tần Hành đem chiếc nhẫn mang lên ngón giữa tay trái của cô, khóe miệng của anh tươi cười, có chút cúi đầu xuống, tại đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng rơi xuống một nụ hôn. Anh trước đây thật lâu liền nghĩ qua, nếu như về sau, anh cầu hôn Lâm Vu sẽ là hoàn cảnh như thế nào?Lâm Vu tính cách nội liễm, không thèm để ý hình thức. Thế nhưng cả đời chỉ có một lần, anh hi vọng ở bọn họ sẽ có kí ức đẹp liền ở Nhất Trung họ nhận thức lại, từ bạn học đến người nhìn qua cô, tròng mắt bên trong có hạnh phúc có khẩn Vu hốc mắt phát nhiệt, cô trừng mắt nhìn, "Anh mua nhẫn lúc nào?"Tần Hành "Lúc em đáp ứng tham gia chương trình."Lâm Vu "Đây chính là quà thắng giải mà anh nói sao?"Tần Hành "Chẳng lẽ anh không phải phần thưởng sao? A Vu, anh đem cuộc đời còn lại của anh đều giao cho em."Lâm Vu xưa nay không biết trình độ văn học của anh có thể cao như trời một mảnh xanh thẳm, đường băng màu đỏ nhựa plastic, mặt cỏ màu xanh."Ngày kia, để cha mẹ anh cùng chúng ta, về Đông Lăng."Lâm Vu nháy mắt, "Tần Hành, anh không phải là muốn kết hôn chứ?" Bọn họ vẫn còn đang đi học đó, lại nói hai mươi mấy tuổi thật có chút sớm."Anh rất muốn." Anh không e dè, "Ai bảo chúng ta mấy năm tiếp theo đều sẽ rất bận."Đây đúng là vấn Vu đưa tay nhẹ nhàng vuốt gương mặt của anh, "Có thể gạt thời gian qua một bên mà."Gia đình hai bên gặp mặt, anh cùng với cô sẽ danh chính ngôn thuận. Hai người đều là người trưởng thành rồi, đến nay hết thảy cũng không có thân mật quá. Tần Hành tôn trọng cô, bảo vệ cô. Anh biết rõ có thể đi đến hiện tại, anh nên thỏa người đứng ở chiều hè gần 40 độ, lãng mạn khiến cho người ta cảm thấy buồn tối, liên hoan đầy ba Vu mang Tần Hành tới tham gia, hiện tại tất cả mọi người biết, Lâm Vu cùng Tần Hành là quan hệ gì. Tần Hành cùng Lâm Vu chuyện hồi buổi chiều đã lan người lúc này xuất hiện, thật sự là tiện sát người bên Triết trêu ghẹo nói "Tần Hành, cậu đừng phòng người! Mọi người đều biết, không dám cướp Lâm Vu đâu."Đám người cười ha Thiến nghi ngờ thật lâu, "Anh Tần, không phải hai người yêu nhau từ hồi cấp ba à?"Tần Hành cười khổ lắc đầu, "Anh ngược lại rất muốn!"Lâm Vu rót cho anh một cốc nước, giữa hai người ăn ý vừa ấm lại Triết cùng mấy bạn học nam lập tức không thuận theo."Bạn gái chiến thắng, cô ấy không thể uống rượu, cậu đã tới, thì cậu liền thay cô ấy."Tần Hành tự nhiên không từ diễn Trương cũng là vui vẻ, từ trong nhà mình mang theo một bình rượu trắng. Mấy nam sinh phân ra uống, đương nhiên Tần Hành uống nhiều cuối cùng, bọn họ lại mở hai kết gặp tri kỷ ngàn chén ít, bọn họ kết bạn, cũng là có tư vị người một mực cho tới đến mười giờ hơn, vẫn chưa thỏa mãn, riêng phần mình trở Vu vịn Tần Hành, nhẹ giọng hỏi "Anh thế nào?" Cô không biết tửu lượng của anh, còn là lần đầu tiên gặp anh uống Hành tiếng nói chuyện không giống bình thường, "Choáng đầu, chân nhũn ra. Ở khách sạn đi." Lâm Vu nhìn anh, bây giờ trở về nhà, chẳng lẽ còn để cha mẹ anh chiếu cố anh sao? Cô dứt khoát khẽ cắn môi, dẫn anh trở về khách sạn. Tại khách sạn một lần nữa đặt một phòng Hành kiên trì quét thẻ, không chịu để cho Lâm Vu trả tiền. Lâm Vu không rõ, anh lúc này làm sao còn tỉnh quả cô xem xét giá căn phòng, "Anh thật sự là! Chỉ ở một đêm thôi mà."Lâm Vu không hề nói gì, một đường vịn anh về đến phòng. Đầu cô nóng đầy mồ hôi, tranh thủ thời gian hạ điều hoà Hành nằm trên ghế sa lon, toàn thân khó Vu đi toilet vắt một cái khăn mặt, tới cho anh lau lau mặt, "Chỗ nào không thoải mái?"Tần Hành chỉ chỉ người mặc dù thường xuyên hôn, đến cùng còn chưa có nhìn qua thân thể của đối phương. Hiện tại lại ở khách sạn, cũng không có quần Hành nháy mắt mấy cái, "A Vu, em đi về nghỉ ngơi trước đi."Cô lúc này làm sao có thể đi."Anh lên giường nằm một lát đi."Tần Hành quả thật có chút choáng đầu, bất quá hẳn không phải việc lớn, chỉ là rượu trắng thôi Vu cầm một bình nước khoáng tới, "Anh uống đi, có muốn hay không em đi mua chút thuốc?"Tần Hành uống nửa bình nước, thoải mái hơn."Không có việc gì. Anh nghỉ ngơi một chút liền khoẻ. Em đi tắm trước, mệt mỏi một ngày rồi, đi nghỉ ngơi đi."Lâm Vu cúi đầu, cô có chút không dám nhìn con mắt anh."Không có áo ngủ, chấp nhận một chút."Lâm Vu "..." Cô biết nếu bây giờ cô trở về lấy quần áo càng là bịt tai mà đi trộm chuông, dứt khoát tùy tiện. Căn phòng xa hoa này, chấp nhận chốc lát sau, Tần Hành liền nghe được phòng tắm truyền đến tiếng nước, anh cầm lấy nửa bình nước, ùng ục ùng ục uống Vu mặc áo choàng tắm, phi thường không thích ứng, cô buộc lại đai lưng, đi đường lúc đầu vai có chút hoạt động. Thế nhưng là áo lót bên ngoài bây giờ không thể mặc lại, cô dứt khoát giặt, phơi tại một nơi mà cô cho là bí ẩn, chỉ mong Tần Hành không nhìn Vu từ phòng tắm ra, tóc ướt. Cô lấy dép lê, đi đến bên cạnh anh, "Anh thế nào? Tốt hơn chút nào chưa."Tần Hành á một tiếng, mặt của cô bị nhiệt khí chưng đỏ bừng, trên cổ còn có giọt nước."Em muốn ngủ trước sao? Anh đi tắm rửa." Anh đứng dậy đến phòng tắm, chỗ lớn như vậy, nội y màu trắng của Lâm Vu, anh liếc mắt liền thấy Hành bất đắc dĩ lắc đầu, âm thầm nói ra "Chịu đựng vậy."Trong phòng tắm không khí ngột ngạt, anh càng thêm khó chịu, đột nhiên ngực một trận nghiêng trời lệch đất, anh phản ứng cực nhanh, ngay lập tức nôn ra bồn Vu nghe thấy thanh âm vội vàng từ trên giường xuống, cô gõ cửa, "Tần Hành —— Tần Hành ——" ngữ khí có mấy phần lo trong anh còn đang nôn, Lâm Vu cắn răng một cái, đẩy cửa thuỷ tinh Hành vội vàng ấn bồn cầu tự hoại, tranh thủ thời gian súc miệng."Thế nào?""Tốt hơn nhiều." Anh quay đầu, một tay chống tại trên bồn rửa Vu cẩn thận từng li từng tí vịn anh, thấy thái dương anh đều là mồ hôi, cô vịn anh ngồi ở trên nắp bồn cầu."Ra ngoài nghỉ ngơi một chút."Tần Hành vặn mi, "Vừa dơ vừa thúi, chính anh còn không đành lòng nhìn chính mình."Lâm Vu cười, bệnh thích sạch sẽ lại phát Hành đẩy cô, "Em đi ra ngoài trước, anh muốn tắm rửa."Lâm Vu lại sợ anh ngã sấp xuống, khẽ cắn môi."Em giúp anh."Tần Hành một mặt ngốc trệ."Em giúp anh cởi quần áo. Anh đừng nghĩ nhiều như vậy." Lâm Vu quẫn bách, anh bây giờ nhìn lấy cũng không có chút gì gọi là khí Hành giống như cười mà không phải cười nhìn cô, "A Vu, anh chờ mong ngày đó." Nói xong anh ngoan ngoãn giơ tay lên. Lâm Vu cúi đầu xuống, cuốn áo thun của anh lên. Cởi áo xong, cô vừa muốn mở miệng, ánh mắt lại rơi tại hình màu đen trên ngực trái anh. Cô một chút liền nhận ra, kia là chữ kí mà Khương Hiểu đã từng thiết kế cho cô. Cô chậm rãi ngồi xổm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cái hình xăm, tay cũng kìm lòng không chạm vào nó, đầu ngón tay ở phía trên vẽ một ngẩng đầu, con ngươi thật sâu nhìn chăm chú anh, "Lúc nào vậy?"Tần Hành "Tốt nghiệp cấp ba."Lâm Vu mắt đục đỏ ngầu, "Đau không?"Ngực trái, kia là chỗ tim Hành "Không đau."Lâm Vu cắn cắn khóe môi, "Anh làm sao đều không nói cho em?"Tần Hành vịn đầu vai của cô, "Chờ em phát hiện! Được rồi, em đi ra ngoài trước, anh muốn tắm rửa." Cô nhìn như vậy, anh thật chịu không Vu đi ra ngoài, lại một mực chú ý đến phòng tắm. Cũng may Tần Hành rất nhanh tắm rửa, lúc đi ra ngang hông của anh chỉ quấn một mảnh khăn tắm, vừa đi vừa nhỏ giọt rửa xong, cả người dễ chịu rất nhiều, sắc mặt cũng tốt hơn Vu gửi cho Hàn Dịch Tâm một tin nhắn, nói cho chị ấy biết cô đêm nay không trở Dịch Tâm cho gửi lại cho cô chữ đượcTần Hành ngồi ở mép giường, giường lớn chấn động."Nhanh ngủ đi. Hơn mười một giờ rồi, ngày mai buổi sáng không phải muốn cùng bọn họ đi chơi phải không?"Lâm Vu cất kỹ điện thoại, lẳng lặng mà nhìn anh."Khương Hiểu hẳn là tìm anh muốn đòi phí bản quyền.."Tần Hành cười, "Đợi cậu ấy kết hôn, chúng ta mừng lớn cho cậu ấy." Anh xốc chăn nằm Vu nằm ở một lớn rất lớn, ở giữa cách một khoảng là lần đầu tiên hai người chung giường chung Hành đưa tay tắt đèn, gian phòng lâm vào trong bóng Vu nhắm mắt lại, bên tai nghe tiếng hít thở của anh. Chỉ là cô chậm rãi phát hiện hô hấp của anh tựa hồ có chút nhanh."Dạ dày không thoải mái sao?" Cô nhẹ giọng Hành á một tiếng, "A Vu, anh khó chịu."Lâm Vu vừa định động, anh đã dựa tới, toàn thân nóng hầm hập. Lâm Vu cảm giác được một cách rõ ràng cái loại nóng rực của Tần cửa sổ truyền đến ánh trăng soi, trong phòng quanh quẩn lấy ánh sáng nhàn nhạt, mê ly mà đa Hành quen thuộc tìm được khóe miệng của cô, chậm rãi hôn lên. Tay của anh chậm rãi luồn vào bên trong áo choàng tắm của cô, áo choàng rộng rãi quả thực thuận lợi cho động tác của anh nắm giữ cô, nhu hòa chậm rãi sờ, cả người cô run lên, tiếng nghẹn ngào bị anh nuốt vào."A Vu —— anh yêu em ——" anh nhẹ giọng nói, động tác trên tay không ngừng, làn da của cô vừa mềm lại trơn. Nụ hôn của anh kìm lòng không kìm được hướng xuống. Dáng người cô mảnh mai, bất quá chỗ nên mập lại mập khiến anh có chút ngoài ý học y, hiểm nhiên hiểu rõ vô cùng kết cấu cơ thể người, lục phủ ngũ tạng cùng mạch máu, anh đều rõ thật lâu, áo ngủ của cô trượt xuống, khăn tắm bên hông anh không biết đã đi đâu. Trong nháy mắt, anh đình chỉ động tác, thuận thế xoay người nằm xuống lại."A Vu, em thật ngọt."Lâm Vu cắn răng, cô đã cảm nhận được lửa nóng của anh. Người học y làm sao lại không rõ ràng nó đại biểu cái gì?"Tần Hành, anh nếu muốn ——" dù sao là anh, cô cũng không cứng nhắc như vậy. Nữ sinh ký túc xá trò chuyện buổi đêm, cũng nói qua cái đề tài này. Các cậu ấy còn trêu ghẹo cô, Tần Hành dáng người tốt như vậy, cô liền không có một chút ý nghĩ gì sao?"Không phải hiện tại." Tần Hành hôn khẽ một cái khóe miệng của anh, "Thuận theo tự nhiên. Ngủ đi ——" anh nhẹ nhàng đưa cô ôm vào trong Vu đối cái kia hình xăm kia có hảo cảm, tay không kìm được liền muốn Hành một mặt bất đắc dĩ, "A Vu, tự chủ của anh có hạn."Lâm Vu vội vàng rút tay về, không nhúc nhích. Nếu ai đã từng đọc qua tác phẩm Xin Chào Chu Tiên Sinh chắc vẫn còn ấn tượng với Lâm Vu và Tần Hành thì bộ truyện này là viết về cặp đôi họ sẽ có được cái kết viên mãn chu Chu tiên sinh hay không? Mời các bạn đón xem. Lâm Vu thi cấp 3 đạt được số điểm cao nhất toàn thành phố, đỗ vào trường Nhất Trung ở Tấn Thành, tại đây cô gặp được Tần Hành. Tần Hành ở trường được vô số người thầm thương trộm nhớ, trừ Lâm Vu ra. Một buổi tối ở lớp học thêm, Lâm Vu nhặt được một tờ giấy, trên đó có ghi Tớ thích cậu, Tần Hành. Cô tiện tay ném tờ giấy ra phía sau cho Tần Hành, ai ngờ lại bị giáo viên chủ nghiệm bắt được. Lâm Vu bị gọi lên văn phòng, từ đó lời đồn nổi lên bốn phía rằng Lâm Vu thích Tần Hành!! Một người là một thiếu nữ nông thôn thiên tài, Một người là một thiếu niên gia cảnh hậu đãi Trải qua 8 năm ràng buộc, Thế sự đã an bài, anh chỉ thiên vị một mình tháng 8, thời tiết một ngày tận 35°C, cuối cùng buổi huấn luyện quân sự cho học sinh mới của trường nhất trung cũng đã kết thúc, chính thức bắt đầu khai giảng. Buổi sáng, khi trời hửng lên 1 chút, Lâm Vu ngồi trên ô tô của Thẩm gia, tạm biệt mẹ và bà rồi bước xuống một con đường xa lạ. Hơn 5 tiếng sau, đã gần về trưa Lâm Vu mới đến Tấn Thành. Xe dừng lại ở 1 ngôi nhà. Lâm Vu đi vào phòng khách, gặp được 2 người ăn mặc chỉnh tề, ngăn nắp. "Chú Thẩm, dì Hoàng." Đây là người duy nhất tại Tấn Thành mà cô quen biết, qua nhiều năm như vậy mà người Thẩm gia luôn một mực đối tốt với gia đình cô. Bà Thẩm đứng dậy, "Cuối cùng cũng đã tới rồi hả, vất vả cho cháu rồi." Lâm Vu"Vẫn còn tốt mà ạ." Ông Thẩm"Có đói bụng hay không cháu? Ăn cơm xong đến buổi chiều là có thể đến trường học luôn nhé." Bà Thẩm gật gật đầu, "Mẹ của cháu có khỏe không?" Lâm Vu"Mẹ cháu uống thuốc như bác sĩ kê đơn, hai ngày nay đã khá lên nhiều rồi." Bà Thẩm"Cháu không nên lo lắng quá, bác sĩ đã nói chỉ cần bồi bổ thân thể cho thật tốt thì sẽ không có việc gì nữa." Mi tâm Lâm Vu hơi nhíu lại, cô đến Tấn Trung để học, cách nhà quá xa, muốn về một chuyến cũng không phải là dễ thế nên không có cách nào chăm sóc được mẹ, kỳ thật cô rất lo lắng. Ông Thẩm múc cho cô một chén canh, "Lâm Vu, con không nên suy nghĩ nhiều. Đến nơi này thì phải cố gắng học cho thật tốt, còn mẹ của con ở đó thì chúng ta sẽ chiếu cố cho." Lâm Vu"Cảm ơn chú." Ông Thẩm nhìn cô, khẽ mỉm cười nói"Đình Đình với cháu chung một lớp, về sau có chuyện gì cứ kiếm nó nhé." Lâm Vu lại nghĩ đến Thẩm Nghi Đình. Hai người gặp nhau lần đầu tiên là vào năm 5 tuổi. Thẩm Nghi Đình bị bọn buôn người bắt cóc, may mắn khi đang tẩu thoát thì được mẹ cô cứu. Về sau Thẩm gia tới tìm con, đối với nhà Lâm Vu vô cùng cảm kích. Lại tìm hiểu rõ được tình trạng của Lâm gia, cũng tỏ ý muốn giúp đỡ nhà cô cải thiện cuộc sống sinh hoạt. Bất quá đều bị mẹ Lâm Vu từ chối. Nhưng mà mấy năm nay, kiểu gì Thẩm gia cũng sẽ mua cho Lâm Vu chút sách vở, tư liệu học tập, điểm này thì mẹ Lâm hoàn toàn không từ chối được, bà cũng không có đủ tiền để mua sách cho con. Việc mẹ mà Lâm Vu đồng ý cũng chỉ có mỗi chuyện đó mà thôi. Cho nên, người Thẩm gia đối đãi với hai mẹ con này càng thêm kính trọng. Năm nay, được một cái là Lâm Vu thi cấp 3 được xuất sắc nhất toàn thành phố, người Thẩm gia liền cùng mẹ Lâm Vu thương lượng. Lâm Vu quá thông minh, nếu chỉ học ở nông thôn thôi thì quả là đáng tiếc. Cuối cùng, Lâm Vu đồng ý lên thành phố để học. Ăn cơm trưa xong, Lâm Vu đi tới trường một mình. Thẩm gia đã an bài mọi việc cực kì thỏa đáng, trong lòng cô âm thầm cảm kích không ngớt. "Văn phòng của trương lão sư ở lầu 2 tại Đức Dục. Cháu đi tìm đến là được. Nếu có việc gì thì cứ gọi cho ta." Lâm Vu gật đầu, "Chú với dì ở lại, cháu đi học đây ạ." Bà Thẩm, "Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện." Ông Thẩm, "Đúng vậy đấy. Nếu Đình Đình nhà ta mà được một nửa như nó thì tôi cũng cam lòng." Bà Thẩm liếc ông một chút, "Biết làm sao được." Thẩm Nghi Đình sau khi bị bắt cóc trở về, cha mẹ đối với cô đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Bà Thẩm không mấy lo lắng, "Không biết hai đứa nhỏ này có thể thân được không nữa." Ông Thẩm cười nói "Tôi nhìn đứa nhỏ này ổn trọng, tính cách cũng không tệ." Bà Thẩm khóe miệng khẽ cười, "Lâm Vu là ổn trọng, bất quá cùng với mẹ nó có một điểm tương đồng, ấy là rất kiêu ngạo." Ông Thẩm là người hiểu chuyện, tự nhiên sẽ nhìn ra được. Huống chi Lâm Vu đến nhất trung để học, Thẩm gia cũng không có giúp đỡ được gì. Nhất trung vì muốn có được học sinh chất lượng, không màng đến học phí, mỗi tháng còn có tiền sinh hoạt trợ cấp. Mặt khác, Lâm Vu là học sinh giỏi được max điểm hóa toàn thành phố, trường học cũng đã nhìn trúng cô ở điểm này. Khai giảng xong, nhà trường dự định để cô gia nhập đội tranh tài. Nhất trung hàng năm đều có học sinh tham gia giải Olympic để lấy được phần thưởng, nếu như đạt được giải đặc biệt cả nước, cuối cùng có thể nhận được học bổng, bất quá cách này so với thi đại học đúng là khó khăn hơn nhiều. Ông Thẩm không khỏi bật cười "Đứa nhỏ này làm sao có thể thông minh như vậy chứ." Trong trường học là một mảnh yên ắng, bỗng dưng truyền đến một âm thanh. Lâm Vu tìm tới phòng làm việc của lão sư. Chủ nhiệm Trương Cần nhìn thấy cô, đang từ trên ghế ngồi bỗng đứng vụt lên."Là Lâm Vu đấy hả." "Trương lão sư." "Buổi sáng về nhà gấp hả?" Lâm Vu gật gật các bạn đón đọc Chào Anh, Bác Sĩ Tần của tác giả Dạ Mạn. Lâm Vu có biệt hiệu là A đứa trẻ ở trong thôn bọn họ hầu như đều xưng hô như vậy. Lâm Vu chưa từng cảm thấy biệt danh của mình kì quái chỗ đến học kì hai của năm đầu, Khương Hiểu vô tình hỏi biệt danh của cô là gìCô nói A Hiểu sửng sốt một chút, "A Ô?"Cô gật gật Dương đằng sau đang ăn mì tôm, giáo viên Khang ngửi trong phòng học đều là mùi mì. Có bạn học bị mùi hưong này dẫn dụ, liên tiếp quay đầu, vừa tức vừa buồn Hành khẽ cười một tiếng, "A Ô, ăn một miếng đi."Tôn Dương giương mắt, yên lặng ôm chặt thùng mì của mình."Tần Hành, cậu muốn ăn, thì tự xuống siêu thị dưới lầu mà mua đi."A Vu, A Vu lúng túng không thôi, mặt nóng lợi hại."Cho nên anh khi đó liền là nghĩ như vậy?"Nụ cười trên mặt Tần Hành ngừng lại, nhìn Lâm Vu chững chạc đàng hoàng, "Anh khi đó có thể có ý kiến gì? Em đối với anh lãnh đạm như vậy, đổi xử với Tôn Dương còn tốt hơn với anh!"Lâm Vu biến đổi, cô phát hiện cô giống như không hiểu rõ Tần Hành lắm. Anh sao có thể đem những này nói tự nhiên như thế, một điểm ngượng ngùng đều không Hành lòng vòng mắt, "Lâm Vu, anh cũng là nam sinh bình thường, đối với người con gái mình yêu bao lâu nay mà biểu lộ tâm ý, cái này rất bình thường. Hôn, ôm, đều là thuận theo tự nhiên. Hôm nay là sinh nhật của anh, anh vốn là muốn một nụ hôn làm quà sinh nhật. Không nghĩ tới em còn chuẩn bị cho anh quà." Kỳ thật, khi đó, nội tâm anh còn lâu mới được bình tĩnh như vậy. Anh cũng sợ hãi, sợ Lâm Vu cự tuyệt mình. Cô có lý do của cô, lại không ngại phản cô, bà, tương lai của cô, còn có kinh tế của cô bị áp Vu nhìn anh, cô rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là được tiện nghi bán chạy ngoan thật ra đoạn này mình cũng không hiểu lắm hic. Tần Hành ở trước mặt cô căn bản chính là biến thành người khác vậy. Là ai nói, bác sĩ nam đều chững chạc đàng hoàng, không "Đùa nghịch lưu manh"."Cha của em trước kia học ngành nào vậy?""Điện tử."Tần Hành liễm liễm thần sắc, "Hôm nào chúng ta cùng đi xem một chút."Lâm Vu muốn nói, cô đã đi qua, cô còn chụp mấy bức ảnh. Chờ nghỉ đông về nhà, cho mẹ nhìn. Nhưng cô vẫn gật biết cha có thể hay không cảm giác được rằng cô đã Vu trở về, Trình Trình ngồi xếp bằng trên giường, "Bạn học Lâm Vu, cậu có cái gì muốn nói sao?"Lâm Vu chỉ chỉ sát vách, "Đi đưa quà sinh nhật.""Tốt!" Trình Trình một mặt ý cười, "Muộn như vậy ờ "Lâm Vu đi lấy quần áo, "Tớ đi tắm rửa."Trình Trình vừa nằm xuống, "Lâm Vu, thật hâm mộ cậu đấy. Cậu và anh Tần là bạn cấp 3, bạn đại học, về sau là đồng nghiệp... Ngẫm lại đều cảm thấy hay."Lâm Vu chưa từng có nghĩ tới xa chuyện xa như thế, bất quá cô đã quyết định sự việc đương nhiên sẽ không tuỳ tiện thay đổi."Tớ đi tắm rửa.""Mau đi đi. Tớ đặt đồng hồ báo thức lúc 7h nhé." Trình Trình ngáp một cái, "Tớ ngủ trước nha."Lâm Vu tắm rửa, rón rén lên giường, tắt đêm tối, điện thoại di động của cô sáng lên một cái. Cô cầm lên xem xét, là Tần Hành gửi Hành Đi ngủ sớm một Vu Ngủ thảy cũng không giống nhau. Tựa như là ở trong nước cô độc lại có con thuyền nhỏ gần ngày thứ hai, chỉ có một bộ phận người đi ra tản Hành sớm chờ tại đại sảnh. Hàn Dịch Tâm đi tới, cô mặc một bộ quần áo thoải mái."Tần Hành, sớm vậy."Tần Hành gật gật đầu, "Đại khái không có bao nhiêu người sẽ đi."Hàn Dịch Tâm hiểu rõ, "Đoán chừng đều đang ngủ thẳng cẳng rồi."Tần Hành nhìn qua cô, lễ phép nói "Hôm qua cám ơn bánh sinh nhật của cậu."Hàn Dịch Tâm cười, "Vừa vặn trúng sinh nhật của cậu thôi. Cái sinh nhật này vui vẻ sao?"Ánh mắt Tần Hành khẽ nhúc nhích, "Rất đặc biệt." Anh sẽ nhớ kỹ cả đời, đây là sinh nhật lần đầu tiên có Lâm Dịch Tâm quen biết anh hơn một năm, hai người bởi vì cùng ở một cái câu lạc bộ, lại cùng cùng chung một cái giáo viên ở phòng thí nghiệm, cho nên quan hệ của hai người muốn so lớp học bình thường đồng học thân cận một chút. Cô trước kia biết Lâm Vu tồn tại, Tần Hành nói qua, cô vẫn nghĩ Lâm Vu chỉ là bạn học của anh mà bây giờ nhìn xem cũng không phải là Dịch Tâm thông minh xinh đẹp, vào đại học, cô đối với Tần Hành có ấn tượng tốt, có thể cô lại là kiêu ngạo, điểm này chưa hề biểu lộ mọi người vừa đi vừa bò tập trung ở sảnh, bất quá chỉ có tám Vu cũng không đến, bà dì của Trình Trình đột nhiên đến thăm, đau bụng quá không làm gì được. Cô nhắn tin cho cho Tần Hành, nói cho anh biết cô phải chăm sóc Trình Trình, không thể Dịch Tâm nhìn thời gian, hỏi Tần Hành "Lâm Vu không đi sao?"Tần Hành "Cô phải chăm bạn học của mình."Hàn Dịch Tâm gật đầu, "Vậy chúng ta lên đường đi."Thời tiết này, trên núi lá cây rơi xuống, cảnh sắc cũng không phải là đẹp như thế, chỉ có vài cái lá phong điểm núi này không cao, độ cao so với mặt biển là 610, đường núi cũng không gập Hành cùng Hàn Dịch Tâm một đường, hai người đi ở giữa đội Dịch Tâm bình thường là ít rèn luyện, đi một nửa đường cũng hơi phí Hành quay đầu "Cậu thế nào?"Hàn Dịch Tâm hít sâu một hơi, "Cậu đi trước đi, tớ ngừng lại nghỉ xíu."Tần Hành cũng dừng phía sau cũng nổi lên."Chị, thế nào?"Hàn Dịch Tâm khoát khoát tay, "Không có chuyện gì. Mọi người tiếp tục đi, không cần phải để ý đến tôi."Mọi người nhìn Tần Hành, thức thời rời đi."Chị, vậy chúng em đi trước."Mấy người đi một đoạn đường, quay đầu nhìn hai người, mọi người trao đổi ánh mắt."Các người có hay không cảm thấy anh Tần cùng chị Hàn có gì đó?""Không biết nha. Bất quá ngày hôm qua bánh ngọt là chị Hàn chuẩn bị.""Hai người bọn họ rất xứng đôi. Trai tài gái sắc, mà lại anh Tần lại là phú nhị đại, gia thế chị Hàn cũng rất không tệ, ông nội của chị là chuyên gia nghiên cứu về ung thư."...Hàn Dịch Tâm nhìn về phía Tần Hành, "Cậu cũng đi thôi."Tần Hành nhìn sắc mặt Hàn Dịch Tâm trắng bệch, thái dương còn toát ra mồ hôi."Có phải cậu bị bệnh không?"Hàn Dịch Tâm ngẩng đầu, "Hôm qua cảm giác có chút cảm, có thể là tối hôm qua bị lạnh lấy."Tần Hành vặn mi, "Có uống thuốc chưa?"Hàn Dịch Tâm lắc đầu, "Đi vội vàng nên không mang, cứ nghĩ là hai ngày không có chuyện gì."Tần Hành "Chúng ta xuống núi thôi. Tình huống này của cậu không thích hợp leo núi."Hàn Dịch Tâm "Cậu đi leo đi. Tớ một người không có chuyện gì."Tần Hành không nói hai lời, "Tớ vừa vặn cũng chuẩn bị xuống núi."Hàn Dịch Tâm nghi hoặc, "Bởi vì Lâm Vu sao?" Cô dừng một chút, "Tần Hành, cậu là bởi vì Lâm Vu mà học y sao."Tần Hành đảo mắt ngắm nhìn phương xa, sương mù lượn lờ đỉnh núi."Đúng thế." Anh thản nhiên trả Dịch Tâm trong lòng ngũ vị tạp trần, cảm thôi đã khiến cô khó chịu. Cô liễm liễm thần sắc, khóe miệng vẽ lên một vòng ý cười. Đúng vậy, từ xưa cho đến giờ anh đều không cho ai một chút hi Vu cùng Trình Trình ở lại đại sảnh, đại sảnh thanh nhã, ông chủ còn cố ý pha cà phê cho bọn họ, đáng tiếc Trình Trình không thể Vu đảo sách trong tay, một con mèo Garfield uốn tại bên chân của cô, khéo léo Trình uống nước đường đỏ, cả người lười nhác."Nhất định tối hôm qua, uống hai chén bia, nên bà đi tới sớm."Lâm Vu mắt cúi xuống, "Không liên quan tới bia đâu. Dạo gần đây cậu hay thức khuya chơi game."Trình Trình im bao lâu, Tần Hành cùng Hàn Dịch Tâm trở về, vừa vặn đụng phải Lâm Vu cùng Trình Hành nói ra "Cô ấy có chút cảm, hai người có thuốc không?"Lâm Vu lắc đầu, cô không có thói quen như Trình yếu ớt nhấc tay, "Em mang theo thuốc pha." Cô từ cặp sách lấy ra hai túi, "Chị "Hàn Dịch Tâm nhận, "Cám ơn." Cô nhìn mọi người, "Tớ trở về phòng nghỉ ngơi.""Chị, chị ngủ một giấc đi." Lâm Vu nhìn quầng thâm dưới mắt cô, đoán chừng cô cũng không có nghỉ ngơi Dịch Tâm mắt nhìn Tần Hành, "Làm phiền cậu rồi."Tần Hành gật gật đầu, "Buổi chiều trở về trước, chúng tớ lại đến bảo cậu."Hàn Dịch Tâm nhẹ cười, "Cám ơn." Nói xong, cô một mình trở về người ở lại đại sảnh, đều mang tâm Trình cũng không hoạt bát như bình không khí có chút ngột Hành mở miệng nói "Anh trở về phòng trước đây."Anh vừa đi, Trình Trình thở ra một hơi, "Tớ cảm giác tớ là một cái bóng đèn. Lâm Vu, cậu không nhanh đi về chăm sóc Tần sao?"Lâm Vu mặt có chút phát nhiệt, "Chờ một lát đi."Tần Hành trở về phòng đem đồ vật cất kỹ, không bao lâu một lần nữa trở Vu chuyên chú sách quyển trong tay, anh ngồi bên cạnh Lâm Vui, ghế sô pha có chút lõm Vu quay mặt lại, đối với anh mỉm Hành nhìn thoáng qua quyển sách trên tay, mị lực của sách so với anh đều lớn hơn."Bạn cùng phòng em đâu?""Vừa mới bị Tùy Vũ gọi đi, Tùy Vũ chính là nam sinh lớp bên cạnh." Lâm Vu nghĩ có phải cậu ta muốn theo đuổi Trình Trình hay Hành lười biếng tựa ở trên ghế sa lon, "Lần sau chúng ta ra ngoài một mình đi, quá nhiều người, chơi hết hứng."Lâm Vu trong lòng lại nghĩ, bọn họ hiện tại làm sao có thời giờ."Được."Tần Hành đưa tay vuốt vuốt sợi tóc của cô, "Em hình như rất thích mèo?" Trước kia chỉ thấy cô rất thích con mèo ở Thẩm gia."Về sau chúng ta cũng nuôi một con."Lâm Vu á một tiếng. Về sau, còn hơn mấy năm chiều hai giờ, mọi người ngồi xe buýt về, lần này hoạt động cũng coi như viên mãn hoàn là đối với Tần Hành mà nói, đây hết thảy đều nằm trong dự tính của về trường, sinh hoạt của Tần Hành cùng Lâm Vu cũng không có phát sinh biến hoá quá lớn, hai người chỉ cần có thời gian, vẫn là cùng tự học buổi tối. Lâm Vu cũng chầm chậm tiếp nhận nụ hôn của Tần Hành, bất quá hết thảy đều là chạm đến rồi họ cùng nhau đọc sách, cùng nhau thảo luận luận nhất học kỳ thi giữa kỳ, Lâm Vu thành tích đều ổn, mọi người trong lớp cũng không có quá nhiều kinh ngạc. Cố gắng cuối cùng rồi sẽ có hồi này, đơn xin học bổng cũng phê Vu thở dài một hơi. Kinh tế của cô áp lực xác thực rất chớp mắt, tết nguyên đán sau đó, lại nghênh đón kỳ thi phố B mùa đông so Tấn thành lạnh hơn nhiều, cùng phương Nam không đồng dạng, không khí rất khô. Tại bên ngoài, gió thổi vào mặt rất Lâm thường xuyên chú ý dự báo thời tiết, sợ Lâm Vu lạnh, liền gọi điện thoại tới."A Vu, âm mười mấy độ, con cẩn thận kẻo lạnh nhé.""Vâng ạ, Chị Tuyền lúc trước mua cho con hai cái áo lông, con có mặc. Huống chi ký túc xá đều có máy sưởi, trong phòng rất ấm áp." So trong nhà ấm áp nhiều. Bà lớn tuổi, vừa đến mùa đông, trên tay đều bị nứt da."Con nhớ đừng để bị lạnh đó.""Mẹ cùng bà cũng nên chú ý thân thể. Con nghỉ ngơi đây." Bất quá cô còn muốn giúp Tiểu Hàn học bù, đại khái muốn trễ một chút mới có thể trở nhanh thi cuối kỳ kết thúc, mọi người lục tục về túc xá chỉ còn lại Lâm của Tiểu Hàn mời cô chăm tiểu Hàn một tuần, Lâm Vu mỗi ngày giúp Tiểu Hàn lên lớp, chạng vạng tối trở về Tiểu Hàn cuối năm bận bịu túi bụi. Song ông bà đều ở quê, Tiểu Hàn cũng không nhỏ, liền không có để người già tới Tiểu Hàtự mình cùng Lâm Vu nói qua, Tiểu Hàn giống như rất thích cô, ba nói cái gì cậu đều không nghe, thế nhưng rất nghe lời cô nói, hi vọng cô có thể chăm sóc Tiểu Hàn một Vu cảm thấy khả năng giữa bọn họ không kém nhiều tuổi quá cuối cùng, Tiểu Hàn viết xong bài tập, Lâm Vu kiểm tra xong, "Đều đúng rồi!"Tiểu Hàn nhíu mày, "Không khó lắm."Lâm Vu nghĩ thầm, vậy tại sao trước kia điểm thi của em luôn từ dưới đếm Hàn nhìn cô, "Ngày mai chị về nhà rồi?"Lâm Vu gật gật đầu, "Đúng vậy a. Năm sau chúng ta gặp lại."Tiểu Hàn nhấp một chút khóe miệng, "Hôm nay em mời chị ăn cơm nhé."Lâm Vu cười "Không cần nha. Một hồi chị có việc rồi."Tiểu Hàn mặt lộ vẻ thất Vu nhìn cậu, "Chị cùng bạn đã hẹn cùng nhau ăn cơm, em có muốn đi cùng không?"Tiểu Hàn ánh mắt vui mừng, "Không quấy rầy ạ."Lâm Vu dở khóc dở cười, "Đương nhiên không quấy rầy." Cô tranh thủ thời gian nhắn cho Tần Hành một tin, nói cho anh biết một hồi cô muốn dẫn Tiểu Hàn cùng Hành từ phòng thí nghiệm ra, gió lạnh đánh tới. Anh vô ý thức rùng mình một Dịch Tâm từ phía sau đi lên, "Cậu muốn đi ra ngoài?""Đi đón Lâm Vu.""Em ấy còn chưa có về nhà?" Đã nghỉ một tuần rồi."Em ấy có dạy thêm."Hàn Dịch Tâm gật gật đầu, "Vậy làm sao ngày mai hai người về nhà? Có muốn tớ lái xe đưa hai người không?""Không cần làm phiền. Đi đường sắt cao tốc rất thuận tiện." Cách ngày ăn tết bất quá có sáu bảy ngày, lúc này mặc kệ nhà ga vẫn hay là đường sắt cao tốc đều là người."Năm sau gặp, chúc mừng năm mới.""Chúc mừng năm mới." Tần Hành nhìn đồng hồ, "Tớ còn có việc, đi trước.""Gặp lại sau." Hàn Dịch Tâm nhìn anh dần đi xa, mắt rốt cục lộ ra sự thất lạc. Có người sau lưng ra, vỗ vỗ vai của cô, "Thích thì chủ động một chút!"Cô quay đầu, "Chị, không phải như vậy."Đàn chị cười cười, "Đi thôi. Nếu như không có chuyện gì, thì giúp cái người chị cô đơn này đi ăn cơm."Hàn Dịch Tâm mỉm cười, "Tốt."Tần Hành đón xe trực tiếp đi thương trường, thương trường bên trong tràn đầy người. Anh đi năm phút, rốt cục đã tìm được Lâm Vu, còn có một cậu bé đánh giá một chút tiểu tử này, "Xin chào, Tần Hành."Tiểu Hàn nhàn nhạt nhìn anh, "Anh chính là bạn học của chị Tiểu Lâm sao. Không có ý tứ, hôm nay quấy rầy các người rồi."Không có ý tứ? Anh thật sự là một điểm không nhìn hỏi "Cơm tối muốn ăn cái gì?"Lâm Vu có chút áy náy, thừa dịp tiểu Hàn đang nghịch. Cô cùng Tần Hành nói, "Cha mẹ cậu bé ra khỏi nhà, một tuần cũng chưa trở lại.""Không có việc gì, chỉ là một bạn nhỏ thôi." Anh nhíu mày, "Sau khi trở về, anh đưa em về Đông Lăng. Không được cự tuyệt anh, anh nghĩ bạn trai đưa bạn gái về nhà hẳn là rất bình thường."Lâm Vu nhẹ gật đầu. Người này thật đúng là sẽ chọn thời Hành vừa đến, Tiểu Hàn cũng không tâm tư chơi người đi vào một cửa hàng cá là Lâm Vu muốn mời khách, kết quả Tần Hành cùng Tiểu Hàn đều muốn trả Hành nhìn thoáng qua Lâm Vu "Chờ trở lại Tấn thành, em lại mời anh."Lâm Vu "Tốt thôi."Tần Hành đi trả Hàn đột nhiên hỏi, "Chị Tiểu Lâm, anh ấy có phải bạn trai chị không?"Chào Anh, Bác Sĩ Tần [ Dịch melbournje ]**********Cuối tháng 8, thời tiết một ngày tận 35°C, cuối cùng buổi huấn luyện quân sự cho học sinh mới của trường nhất trung cũng đã kết thúc, chính thức bắt đầu khai sáng, khi trời hửng lên 1 chút, Lâm Vu ngồi trên ô tô của Thẩm gia, tạm biệt mẹ và bà rồi bước xuống một con đường xa 5 tiếng sau, đã gần về trưa Lâm Vu mới đến Tấn dừng lại ở 1 ngôi Vu đi vào phòng khách, gặp được 2 người ăn mặc chỉnh tề, ngăn nắp."Chú Thẩm, dì Hoàng."Đây là người duy nhất tại Tấn Thành mà cô quen biết, qua nhiều năm như vậy mà người Thẩm gia luôn một mực đối tốt với gia đình Thẩm đứng dậy, "Cuối cùng cũng đã tới rồi hả, vất vả cho cháu rồi."Lâm Vu"Vẫn còn tốt mà ạ."Ông Thẩm"Có đói bụng hay không cháu? Ăn cơm xong đến buổi chiều là có thể đến trường học luôn nhé."Bà Thẩm gật gật đầu, "Mẹ của cháu có khỏe không?"Lâm Vu"Mẹ cháu uống thuốc như bác sĩ kê đơn, hai ngày nay đã khá lên nhiều rồi."Bà Thẩm"Cháu không nên lo lắng quá, bác sĩ đã nói chỉ cần bồi bổ thân thể cho thật tốt thì sẽ không có việc gì nữa."Mi tâm Lâm Vu hơi nhíu lại, cô đến Tấn Trung để học, cách nhà quá xa, muốn về một chuyến cũng không phải là dễ thế nên không có cách nào chăm sóc được mẹ, kỳ thật cô rất lo Thẩm múc cho cô một chén canh, "Lâm Vu, con không nên suy nghĩ nhiều. Đến nơi này thì phải cố gắng học cho thật tốt, còn mẹ của con ở đó thì chúng ta sẽ chiếu cố cho."Lâm Vu"Cảm ơn chú."Ông Thẩm nhìn cô, khẽ mỉm cười nói"Đình Đình với cháu chung một lớp, về sau có chuyện gì cứ kiếm nó nhé."Lâm Vu lại nghĩ đến Thẩm Nghi Đình. Hai người gặp nhau lần đầu tiên là vào năm 5 tuổi. Thẩm Nghi Đình bị bọn buôn người bắt cóc, may mắn khi đang tẩu thoát thì được mẹ cô cứu. Về sau Thẩm gia tới tìm con, đối với nhà Lâm Vu vô cùng cảm kích. Lại tìm hiểu rõ được tình trạng của Lâm gia, cũng tỏ ý muốn giúp đỡ nhà cô cải thiện cuộc sống sinh hoạt. Bất quá đều bị mẹ Lâm Vu từ mà mấy năm nay, kiểu gì Thẩm gia cũng sẽ mua cho Lâm Vu chút sách vở, tư liệu học tập, điểm này thì mẹ Lâm hoàn toàn không từ chối được, bà cũng không có đủ tiền để mua sách cho mẹ mà Lâm Vu đồng ý cũng chỉ có mỗi chuyện đó mà nên, người Thẩm gia đối đãi với hai mẹ con này càng thêm kính nay, được một cái là Lâm Vu thi cấp 3 được xuất sắc nhất toàn thành phố, người Thẩm gia liền cùng mẹ Lâm Vu thương lượng. Lâm Vu quá thông minh, nếu chỉ học ở nông thôn thôi thì quả là đáng cùng, Lâm Vu đồng ý lên thành phố để cơm trưa xong, Lâm Vu đi tới trường một mình. Thẩm gia đã an bài mọi việc cực kì thỏa đáng, trong lòng cô âm thầm cảm kích không ngớt."Văn phòng của trương lão sư ở lầu 2 tại Đức Dục. Cháu đi tìm đến là được. Nếu có việc gì thì cứ gọi cho ta."Lâm Vu gật đầu, "Chú với dì ở lại, cháu đi học đây ạ."Bà Thẩm, "Đứa nhỏ này thật hiểu chuyện."Ông Thẩm, "Đúng vậy đấy. Nếu Đình Đình nhà ta mà được một nửa như nó thì tôi cũng cam lòng."Bà Thẩm liếc ông một chút, "Biết làm sao được." Thẩm Nghi Đình sau khi bị bắt cóc trở về, cha mẹ đối với cô đúng là nâng như nâng trứng, hứng như hứng Thẩm không mấy lo lắng, "Không biết hai đứa nhỏ này có thể thân được không nữa."Ông Thẩm cười nói "Tôi nhìn đứa nhỏ này ổn trọng, tính cách cũng không tệ."Bà Thẩm khóe miệng khẽ cười, "Lâm Vu là ổn trọng, bất quá cùng với mẹ nó có một điểm tương đồng, ấy là rất kiêu ngạo."Ông Thẩm là người hiểu chuyện, tự nhiên sẽ nhìn ra được. Huống chi Lâm Vu đến nhất trung để học, Thẩm gia cũng không có giúp đỡ được gì. Nhất trung vì muốn có được học sinh chất lượng, không màng đến học phí, mỗi tháng còn có tiền sinh hoạt trợ cấp. Mặt khác, Lâm Vu là học sinh giỏi được max điểm hóa toàn thành phố, trường học cũng đã nhìn trúng cô ở điểm này. Khai giảng xong, nhà trường dự định để cô gia nhập đội tranh tài. Nhất trung hàng năm đều có học sinh tham gia giải Olympic để lấy được phần thưởng, nếu như đạt được giải đặc biệt cả nước, cuối cùng có thể nhận được học bổng, bất quá cách này so với thi đại học đúng là khó khăn hơn Thẩm không khỏi bật cười "Đứa nhỏ này làm sao có thể thông minh như vậy chứ."Trong trường học là một mảnh yên ắng, bỗng dưng truyền đến một âm thanh. Lâm Vu tìm tới phòng làm việc của lão nhiệm Trương Cần nhìn thấy cô, đang từ trên ghế ngồi bỗng đứng vụt lên."Là Lâm Vu đấy hả.""Trương lão sư.""Buổi sáng về nhà gấp hả?"Lâm Vu gật gật đầu. Trương Cần trấn an cười cười với cô, "Buổi chiều tiết đầu tiên là học địa lý, em đi lên lớp trước đi." Năm nay toàn thành phố hắc mã, ở một cái tiểu trấn cách xa ngàn dặm có một học sinh được điểm cao nhất, giáo viên toàn thành phố ai cũng đều kinh hãi. Tấn thành có chỗ là cao trung cũng muốn cướp học sinh này về tay, cuối cùng vẫn là bị nhất trung cướp được. Chủ nhiệm đã từng bắt chuyện qua, nhận ra đây là một học sinh đáng chú ý. "Về sau có chuyện gì cứ tìm thầy nhé." Trương Cần là thầy giáo mới, hơn nửa năm nghiên cứu sinh rồi tốt nghiệp, do biên chế còn cần phải khảo thí, tháng chín mới chính thức đến nhất trung dạy Vu gật gật đầu."Báo cáo -"ở ngoài cửa truyền tới giọng nói của một nam sinh."Vào đi." Trương lão sư quay đầu, hô, "Tần Hành, em tới đây đúng lúc đấy. Đây là Lâm Vu, học sinh mới lớp chúng ta. Con bé vừa tới, em dẫn bạn tới lớp trước đi." Ông nghĩ nghĩ, "Bàn bên trên bàn của em còn chỗ trống đúng không, Lâm Vu tạm thời ngồi đó nhé. Thầy đi trước giao cho mấy lớp khác một chút bài tập. Còn nữa, thuận tiện thông báo một việc, tiết âm nhạc cuối cùng, giáo viên có chút việc, thầy đến lớp dạy thay nhé."Tần Hành "Thầy xin tiết âm nhạc ạ?"Trương Cần làm gì mà không hiểu tâm tư của học sinh, cười nói "Thầy nào dám. Mặc dù vừa khai giảng, em cũng đừng có lười biếng, học toán cần chú ý duy trì thứ hạng một chút, tuy nghe đơn giản nhưng cũng có mấy người phi thường lợi hại đấy." Trong lời nói đều thể hiện sự ưu ái với học Hành nhàn nhạt lên tiếng, chỉ sợ là căn bản không có đem lời nói này để trong lòng. Tần Hành mặc đồng phục ngắn tay mùa hè, vóc dáng rất cao, áo sơ mi trắng, quần đồng phục màu đen. Thiếu niên mặt mày tuấn tú, tay cầm sách bài tập, đứng ở đằng kia, phong thái thướt Vu và hắn bốn mắt đối nhau, nhìn khuôn mặt anh tuấn kia cô hơi hoảng hốt 1 chút. Cô nhớ mang máng nụ cười của người con trai này, so với năm đó chả giảm một chút kiêu ngạo nào. Cô im lặng mấy giây, khóe miệng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, lễ phép cho có lệ chứ không hề nhiệt tình. Tần Hành giật giật khóe miệng, lộ ra hàm răng trắng noãn. Hắn đánh giá cô một chút, người rất gầy gò, tóc buộc đuôi ngựa, lộ ra cái trán trơn bóng. Cô mặc áo sơ mi trắng, quần bò màu lam, quần áo giặt đến trắng bệch. Trên chân đi một đôi giày thể thao. Hắn biết cô, người duy nhất vắng mặt ở lớp học quân sự, cũng là người đạt điểm cao nhất toàn thành nhìn chăm chú con mắt của cô, cặp mắt kia rất sáng, cho người ta thấy một cảm giác ôn nhu, nhìn sâu vào cặp mắt kia tựa như có thể ẩn chứa một vật gì đó, đáng để cho người ta tìm tòi nghiên cứu. Hắn nói "Đi theo tớ, tớ đưa cậu vào lớp."Lâm Vu nhẹ nói một câu, "Cảm ơn."Vào giờ ra chơi, lớp học náo nhiệt một cách dị Hành cùng Lâm Vu đi vào, lớp học huyên náo đột nhiên rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ."Chỗ của cậu ở đây."Lâm Vu nhìn thoáng qua chỗ bên cạnh mình, có thể xác định là ngồi cùng bàn với một nữ sinh. Cô đem cặp sách để xuống, lần nữa nói với Tần Hành một tiếng, "Cảm ơn." Rồi quay người ngồi xuống, không nhiều lời bàn của cô để sách mới, chỉnh chỉnh tề tề, hẳn là bạn ngồi cùng bàn sắp xếp cho. Cô nghĩ, cái người bạn này chắc hẳn là rất dễ thân. Tần Hành ngồi ở sau ánh mắt suy tư nhìn cô. Cô trầm mặc ngồi ở đằng kia, lưng cao thẳng tắp."Tần Hành, tan học đi chơi bóng đi?" Khuất Thần tùy tiện ngồi ở bên cạnh hắn Hành "Buổi tối nhà có việc rồi."Khuất Thần nhìn thấy Lâm Vu ở bàn trên, "Đây chính là học sinh mới mà điểm cao nhất thành phố hả?" Hắn không e dè mà nhìn chằm chằm vào Lâm Vu thật lâu, hỏi, "Chất lượng giáo dục ở nông thôn tốt như vậy sao?"Lâm Vu có thành tích đạt được điểm cao khi thi cấp ba, quả thật làm cho người ta ngạc nhiên, phần nhiều hơn là được mở mang tầm mắt. Khó có được người nào điểm cao, vậy mà lại còn là ở nông thôn."Tớ xem điểm số, cô ấy gấp mấy lần điểm cậu."Tần Hành đối điểm số xưa nay không để Thần đụng cùi chỏ của hắn, "Tại sao lại là cậu đưa cô ấy đến lớp vậy?"Tần Hành nghiêng qua hắn một chút, ý là cậu nhiều lời quá rồi Thần hề hề nói ra "Thật hâm mộ! Có phải hay không điểm cao nhất đều không cần tham gia huấn luyện quân sự?"Lâm Vu tự nhiên nghe được bọn hắn nói chuyện, cô hơi cúi đầu, trên mặt cơ hồ không có chút giao động. Trình độ giáo dục của nông thôn xác thực là không thể so đo với thành phố. Cô nhìn phòng học trước mắt, sáng sủa rộng rãi, bàn học chỉnh tề lại sạch sẽ, thậm chí còn có điều hòa máy tính, những này trường học ở thị trấn đều là không Vu nghĩ đến lời mẹ nói trước khi đến nhất trung. Là mẹ làm liên lụy con, là mẹ không cho được cái gì...Lúc này, một cô gái vội vàng chạy tới, trong tay ôm vài cuốn sách. Bởi vì chạy bộ, cô gái này liền thở hổn hển. "A, cậu đã đến rồi sao!" Rồi nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình, nhanh chóng đem sách cất vào trong cặp."Tớ tên là Khương Hiểu, Khương Tử Nha khương, xuân ngủ chưa phát giác hiểu hiểu.""Tớ là Lâm Vu. Song mộc lâm, hoang vu vu."Khương Hiểu phốc một tiếng cười, "Là Tiết vu hành vu mới đúng."Lâm Vu hai mắt tỏa sáng, biết được cô nàng này đã đọc qua truyện Hồng Lâu Mộng »."Tớ biết cậu. Cậu là "trạng nguyên" của thành phố mình. Huấn luyện quân sự chúng ta đều đã nhìn qua danh sách, lớp chỉ có một mình cậu không tới."Lâm Vu khẽ cười cười. "Cậu cười lên thật là dễ nhìn." Khương Hiểu nhìn qua mặt của cô, "Còn nữa, da cậu làm sao trắng như vậy?Lâm Vu "..."Tần Hành ở phía sau "..."Khương Hiểu nhìn chằm chằm hướng Lâm Vu có chút xấu hổ, sau khi huấn luyện quân sự xong, tất cả mọi người ít hay nhiều đều rám nắng đi một chút. Cô lại có di truyền tương đối tốt giống mẹ, làn da luôn luôn trắng Hiểu "Mà cậu làm sao không đến huấn luyện quân sự vậy?"Lâm Vu "Mẹ tớ bệnh, đi không được." Thanh âm của cô không lớn không nhỏ, Tần Hành cùng Khuất Thần đều nghe Hiểu nhếch miệng, không hỏi thêm gì nữa, nói vài câu kiểu dạng huấn luyện quân sự quá cực khổ, lớp mình còn có bạn nữ bị té dù là lần đầu gặp mặt, giữa hai người giống như rất nhanh liền tìm được điểm tương Thần sờ lên cái mũi, sắc mặt ngượng ngùng, hắn chuyển đổi đề tài, hỏi "Khương Hiểu, cậu vừa mới cất thứ gì đấy?"Khương Hiểu "Vương Hậu Hùng tài liệu giảng dạy »."Khuất Thần cười nhạo "Tài liệu giảng dạy của Vương Hậu Hùng lúc nào bìa lại đổi thành truyện tranh rồi?"Khương Hiểu "Khuất Thần Thị ấy, cậu không ra tiệm sách bao giờ sao?"Đám người "..."Chỉ có Lâm Vu một mặt im lặng, về sau, cô nói cho bọn hắn, bởi vì cô không biết Khuất Thần Thị là cửa tiệm. Cô coi là Khuất Thần Thị là biệt hiệu của Khuất học cuối cùng, Trương Cần đúng hẹn mà tới."Yên tâm, Dư lão sư là thật có việc. Thừa dịp có thời gian, thầy đến bàn giao một chút về lớp học. Mọi người hiện tại cũng biết thầy đi?"Trong phòng học trong nháy mắt cười lên. Huấn luyện quân sự mấy ngày nay, Trương Cần đều đến xem học sinh của mình, còn ai là không biết chứ."Hiện tại chúng ta còn chưa có 1 số ban can sự, có ai tự tiến cử không?"Trương Cần quét nhìn một vòng, đúng là không ai tự tiến cử."Vậy ta liền điểm danh. Ban trưởng Tống Dật Minh, học tập ủy Tưởng Nam... Đại diện lớp số học là Tần Hành, lớp Anh ngữ là Thẩm Nghi Đình..." Thầy vừa nhìn thành tích vừa nói, "Hóa học đại diện là Lâm Vu đi."Lâm Vu sững Cần tìm được vị trí của cô, "Quên giới thiệu cho các em biết, Lâm Vu lớp chúng ta là học sinh mới, buổi chiều vừa tới, mọi người nhớ giúp đỡ nhau nhé."Lâm Vu đứng dậy ở chỗ ngồi, sắc mặt lạnh nhạt, có chút giống như không đồng trang lứa với các bạn Cần khoát khoát tay, để cô ngồi xuống. "Thầy cũng không nhiều lời nữa, tóm lại, học tập cho giỏi, không phí thời gian. Bây giờ thì tự học đi." Thầy Trương không dám vừa mới vào học đã mang tiếng chiếm tiết của người khác. Từ từ rồi cái gì đến cũng sẽ đến, nước ấm nấu ếch xanh, để bọn nhóc này chậm rãi thích ứng cuộc sống cấp Vu mới tới liền bị ủy nhiệm làm đại diện học sinh chuyên hóa, bạn cùng lớp trong lòng đều thật tò quá, về sau nghe nói, đây đều do lão sư chọn, mọi người cũng không có ý Vu rất nhanh thích ứng cuộc sống cấp ba. Cô tính cách yên tĩnh, cơ hồ không chủ động cùng người khác trò chuyện, bình thường tại lớp học cũng không tiếp xúc không thích ra ngoài, luôn luôn ngồi tại vị trí của mình, không phải tại làm bài tập thì là đọc sách, rồi thì nằm ưỡn trên mặt bàn nghỉ trung cao nhất không có phân ban thí nghiệm, mỗi ban học sinh đều có một cái máy tính ngẫu nhiên. Ngoại trừ Khuất Thần, Thẩm Nghi Đình tìm lãnh đạo trường học xin xuống lớp 2 Vu làm xong đề, cầm cốc nước đi rót. Vừa ra cửa phòng học, liền thấy Tần Hành và Khuất Thần đâm đầu đi tới. Hai người dáng dấp đẹp mắt, đi đến chỗ nào đều là tiêu Vu vô ý thức tránh Hành cũng thấy cô, hai người ánh mắt chạm nhau một tí, Lâm Vu rất nhanh quay đầu Hành một mặt không hiểu "..."Khuất Thần hắc hắc cười không ngừng, "Người anh em, chúng ta quá đẹp trai đến nỗi người khác không dám nhìn đấy mà."Tần Hành trong lòng cảm thấy kỳ quái, căn cứ vào quan sát mấy ngày nay của hắn, Lâm Vu người này rất yên tĩnh, ngoại trừ lúc học tập mới cùng mọi người bàn bạc. Bất quá quan hệ với mấy người xung quanh cũng không tệ, lúc trước người bạn bàn sau hỏi cô một vấn đề, cô đều rất nghiêm túc giảng giải phân tích. Bạn ngồi cùng bàn Tôn Dương của hắn, mỗi khi Tôn Dương không giao bài tập, cô sẽ đến giục, còn hỏi một câu, "Cậu xem Tần Hành làm bài tập có tốt hay không, rồi cùng đưa cho tớ." Khi nhắc đến mình, toàn là tiện lời mới Vu hình như đối với hắn có chút lạnh lùng. Tiết Anh ngữ làm bài kiểm tra. Trước sau từng lượt từng lượt truyền giấy, Tần Hành vuốt vuốt bút. Truyền đến cuối cùng, Lâm Vu quay người, đem hai tờ giấy truyền đến đằng sau. Kết quả, rõ ràng là hắn ngồi ngay chéo đằng sau cô, theo lý thì sẽ đưa cho hắn trước, thế nhưng cô lại đem bài thi truyền đến cho bạn cùng bàn Tôn Dương trước Hành "..."Tần Hành nghiêng đầu, chậm rãi ung dung mở nắp bút, nắp bút trong nháy mắt bắn ra, vừa vặn rơi vào chỗ cạnh chân Lâm Dương nhìn sang, hé miệng, chủ động hỗ trợ, "Lâm - "Tần Hành quét mắt nhìn hắn một cái, hô một tiếng, "Lâm Vu - "Lâm Vu vừa mới viết xong tên, động tác dừng nghe đằng sau truyền tới một thanh âm lười biếng "Nhặt hộ tớ cái nắp bút."***Lời tác giả nóiTần Hành Bạn học Lâm Vu hình như có thành kiến với tôi à?Cái này quá nan giải rồi? Ai đến nói cho người ta biết đi? [ Dịch melbournje ]******Tần Hành với Lâm Vu người ngồi trước người ngồi sau, làm sao lại nhận không thấy một vài chuyện. Mặc dù trường học đã quy định, tại trường học đều phải mặc đồng phục. Bình thường Lâm Vu mặc đồng phục nhìn không ra xấu ở chỗ nào, nhưng có thể trong khoảng thời gian này, trên chân cô đổi đi đổi lại cũng chỉ có hai đôi giày vải hơi Thần tiếp tục ồn ào "Bất quá, Lâm Vu vẫn rất xinh đẹp. Mới một tuần học, các nam sinh trong ban đều đến để nghe ngóng. Nhưng mà cậu yên tâm, phù sa không lưu ruộng người ngoài, hoa khôi của lớp chúng ta, tự khắc chúng ta phải bảo vệ." Tần Hành "Cái gì mà hoa khôi của lớp cơ?"Khuất Thần "Lâm Vu ấy, vừa mới bầu chọn xong." Tần Hành "Ai chọn cơ?" Khuất Thần "Mấy nam sinh chúng ta tự bỏ phiếu ra để bầu. Lâm Vu có số phiếu nhiều nhất, nhưng mà tôi bầu Đình Đình." Tần Hành liếc nhìn Khuất Thần, lạnh lùng nói, "Các cậu thật là rỗi hơi."Khuất Thần cười hắc hắc "Yên tâm, không chỉ có nam sinh bầu thôi đâu, có mấy nữ sinh cũng nặc danh rồi bỏ phiếu chọn cậu đấy."Tần Hành "Tránh ra chỗ khác." Sao cứ có cảm giác bởi vì cái mặt hàng này mà hắn mới gặp tai họa ấy. Khuất Thần đưa tay trái sờ lên kiểu tóc của mình, trước khi vào học vừa bị cha hắn ép cắt ngắn, hiện tại còn lưu lại mỗi một vòng vàng. Mỗi ngày vào thời điểm luyện tập, hắn luôn là bắt mắt nhất."Tần Hành, giữa Đình Đình cùng Lâm Vu cậu sẽ chọn ai?"Tần Hành nghĩ nghĩ, Lâm Vu có gương mặt với dáng dấp kia cũng không tệ đi. Hắn lạnh như băng ném hai chữ, "Xin phép bỏ quyền."Còn một giao lộ, Tần Hành liền muốn về nhà. Xe đạp rẽ ngoặt, hắn đột nhiên đè lại phanh lại, "Cậu bảo đến thăm nhà cái người nào ở ban?" Khuất Thần "Gì cơ?"Hắn chậm nửa nhịp, "Cậu cũng biết đấy, cùng trường với chúng ta, Tôn Sơ Văn."Hắn khẽ hừ một tiếng, "Tớ cũng đến."Lâm Vu cùng Khương Hiểu tạm biệt nhau, cô đi vào đường cái đối diện. Xe của Thẩm gia đã đợi được mười phút. Anh em Thẩm gia đều đang ở trên xe. Lâm Vu lên xe, "Thật xin lỗi, để mọi người phải chờ lâu."Cô hướng phía Thẩm Nghi Đình gật gật đầu, lại chào Thẩm Nghi Hành một tiếng. Thẩm Nghi Hành mở miệng, "Không có việc gì hết. Đã quen ở trường chưa?""Rất tốt ạ."Từ sau khi học ở nhất trung thì cuộc sống sinh hoạt của cô tốt hơn trước nhiều lắm."Anh nghe Đình Đình nói em được làm đại diện học sinh giỏi hóa." "Là do chủ nhiệm lớp chọn." "Nhất trung ngọa hổ tàng long, em có thể được chọn là vì em có năng lực." Thẩm Nghi Hành biết Lâm Vu rất thông minh, trong 3 năm học ở nhất trung này, cô sẽ càng ngày càng tiến bộ."Bình thường có việc gì cần cứ tìm anh hoặc Đình Đình nhé." "Em biết.""Đình Đình cũng thế, Lâm Vu học giỏi, nếu em có vấn đề gì cứ tìm Lâm Vu mà hỏi." Thẩm Nghi Đình ngọt ngào nói, "Anh trai à, anh cứ yên tâm đi."Lâm Vu "Về sau cậu có cái gì không hiểu, đợi giữa trưa tôi có thể giảng cho cậu."Học sinh học ở trường giữa trưa có thể về kí túc xá để nghỉ ngơi, còn có một số học sinh giữa trưa thì ở ngay tại lớp để tự học. Thẩm Nghi Đình gật đầu một cái."Tôi đi mua một số sách tham khảo, cũng định cho cậu mấy quyển, để lát nữa về đến nhà rồi đưa cho cậu."Lâm Vu cảm kích nói "Cảm ơn." Thẩm Nghi Đình "Không có gì đâu. Kỳ thật thì tôi cũng có chuyện muốn nhờ cậu.""Chuyện gì?" "Tôi muốn cùng cậu đổi chỗ, được chứ?" Lâm Vu sững sờ, cô cùng Khương Hiểu ngồi cùng bàn, khai giảng vừa xong, mới thích ứng lẫn nhau, không phải cô nguyện ý liền có thể, Khương Hiểu chắc cũng thế đi. Thẩm Nghi Hành nói ra "Đình Đình, lại nháo rồi. Đây cũng không hẳn là chuyện của riêng Lâm Vu, em cũng nên đi hỏi bạn cùng bàn của em ấy đã."Thẩm Nghi Đình thở dài một tiếng, lúc trước cô làm sao lại không thể trực tiếp ngồi vào Tần Hành chứ. Cô trầm giọng nói, "Em muốn ngồi cùng bàn với Tần Hành ấy." Thẩm Nghi Hành "Bây giờ cũng không còn là trẻ mẫu giáo nữa đâu."Thẩm Nghi Đình "Thế nhưng Tần Hành học tập tốt như vậy, em có cái gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi cậu ấy."Thẩm Nghi Hành tất nhiên biết tâm tư của em gái mình. "Thôi, em đừng làm khó Lâm Vu."Hắn đổi đề tài, "Lâm Vu em ngồi ở chỗ nào?""Bàn thứ hai từ dưới đếm lên.""Vậy lên lớp nhìn bảng làm sao?" "Em thấy được." Đại khái là cô không có tiếp xúc với thiết bị điện tử nên thị lực đặc biệt tốt. Cô sống ở nông thôn lúc mỗi ngày đều đi bộ đến trường hai tiếng, vận động nhiều, mặc dù từ nhỏ không uống sữa nhưng cũng cao 1m64cm, mà hiện tại vẫn còn đang đi học, cô vẫn cao hơn Thẩm Nghi Đình một chút. Thẩm gia mấy năm trước chuyển biệt thự khu đông, ở đây phong cảnh ưu nhã, cây xanh râm mát, còn có một cái hồ phun nước to, có thể thấy được cá bơi qua bơi lại. Bà Thẩm hôm nay cũng về nhà sớm, cùng dì chuẩn bị một bàn đồ ăn. Ba đứa trẻ sau khi về nhà, trong nhà lập tức náo nhiệt hẳn lên."Lâm Vu gầy đi một chút rồi phải không? Ở trường học ăn không ngon à?" Bà Thẩm hỏi cô đầy lo lắng. "Cơm ở căn tin đồ ăn cũng rất ngon ạ, so với bữa ăn trước kia của con thì tốt hơn nhiều."Cô nói thật. "Đó chính là cuộc sống cấp ba đấy, quá cực khổ. Về sau cuối tuần cứ tới, dì làm nhiều đồ ăn cho con để bồi bổ thân thể nhé." Lâm Vu cười không nói đêm, cô ngủ ở phòng cách vách phòng của Thẩm Nghi Đình, gian phòng này tựa như lhofng của công chúa trong câu truyện cổ tích, đồ dùng trong nhà màu trắng, mành cửa viền ren, còn có bàn trang điểm xinh xinh đẹp đẹp nữa. Cô nháy nháy mắt, đi đến một bên trước bàn sách, lấy bài tập ra. Trong hai ngày ở Thẩm gia, có đôi khi cô sẽ giúp dì giúp việc đi hái đồ ăn, đây đều là việc mà cô làm đã quen. Ngày thứ hai, bà Thẩm sau khi thấy thì không cho cô làm nữa, mới mang cô đi vào phòng ăn."Lúc đầu dự định cho con cùng Đình Đình đi ra ngoài chơi, mà cái con bé cái quen thói, bây giờ vẫn còn đang ngủ, lúc khác có thời gian sẽ đi sau. Ta nghe nói con ở trường học thích ứng được, không tệ lắm." Bà Thẩm uống một ngụm trà."Dì à, trường học rất tốt.""Thiếu cái gì thì nói với chúng ta, mẹ con ở quê không chăm sóc con được, lẽ ra chúng ta phải chiếu cố con nhiều hơn. Dù sao thì con vẫn chỉ là một đứa bé mà thôi." Lâm Vu mím khóe miệng. "Đừng để gánh nặng gì trong lòng, nếu không phải mẹ con cứu Đình Đình từ tay bọn buôn người thì bây giờ chẳng biết nhà chúng ta biến thành cái dạng gì rồi. Đương nhiên là chúng ta phải đối tốt với con, vì con là một đứa trẻ ngoan."Bà Thẩm trìu mến xoa xoa tóc của cô, Lâm Vu rất xinh, mặt mày bây giờ còn chưa có dậy thì hết, tương lai nhất định xinh đẹp giống mẹ. Mẹ của Lâm Vu là Lâm Sam, khi Lâm Vu mới sinh ra chưa được bao lâu thì cha cô qua đời, Lâm Sam vì thương tâm quá mức nên mang theo con đi vào Tấn thành nam bộ, sống ở một tiểu thôn vâng vẻ. Lâm Vu ở Thẩm gia chờ hai ngày trôi qua, đến cuối tuần lúc buổi chiều Thẩm gia lái xe đưa cô đến trường học. Thẩm Nghi Đình đưa cô mấy quyển sách tham khảo, đều là do lão sư có tiếng biên soạn. Mà bà Thẩm lại đưa cho cô một túi đồ ăn lớn. Người Thẩm gia đối với cô tốt như vậy, nhưng chẳng hiểu sao trong nội tâm cô lại sinh ra áp lực. Mẹ cô từ nhỏ đã dạy rằng không được dựa dẫm vào người khác quá nhiều, không được tham luyến ân huệ với người khác. Ký túc xá hiện tại chỉ có một mình Trần Đồng, cô gái này cũng là từ dưới ngoại ô huyện thi lên nhất trung, một tháng mới về nhà một lần."Mấy cậu ấy đều ra ngoài, vẫn chưa về."Lâm Vu đem đồ đạc cất đi kĩ lưỡng. Trần Đồng làm mặt hâm mộ, "Nhiều đồ ăn thật đấy."Đúng thật, không chỉ nhiều mà còn rất đắt. Riêng này một hộp cherry đã hơn hai trăm. Lâm Vu nhìn giá mà mặt khiếp sợ. Ở núi Đông Lăng mỗi khi mùa hè đến, trên cây đều sẽ xuất hiện mấy quả màu đỏ, người trong thôn đều gọi cái đó là quả anh đào. Khi bọn học sinh bọn cô đi học về thường hay hái trên cây xuống mấy quả, vừa đi vừa ăn, mà kỳ thật quả này hương vị cũng không ngon, chát chát, thế nhưng khi nhớ lại thì thật đáng hoài Đồng "Gia đình cậu đối với cậu thật tốt."Lâm Vu không đáp lại, "Cậu định đi lên lớp rồi tự học sao?" Trần Đồng gật đầu, "Đi chứ. Hôm nay lúc đầu tớ dự định đi mua mấy quyển sách bài tập, nhưng đi tiệm sách nhìn một chút thì giá quá cao mà lại còn không có chiết khấu."Trước đó Lâm Vu cũng nhìn qua, một bản giáo phụ đều bốn mươi năm mươi, cô căn bản là mua không nổi. Đầu tháng chín, thời tiết ban ngày của Tấn Thành vẫn khô hanh như cũ nhưng mà đến tối sẽ dịu đi một chút. Hai người cầm áo khoác đồng phục đi đến phòng Đồng "Nghe nói cuối tháng sẽ có một kì thi sát hạch." Lâm Vu "Là trưởng ban nói như vậy." Trần Đồng "Lâm Vu, cậu có cảm giác là có lắm người học cái gì cũng dễ dàng, tan học thường hay chơi mà kết quả học tập thành tích vẫn tốt không?"Ánh nắng chiều rải khắp nơi. Hai người đi đường ngay gần sân bóng rổ của trường, một đám thiếu niên đang chơi Vu đột nhiên mở miệng "Không phải đâu. Chúng ta ở trường có thời gian tự học, bọn họ thì có người tại trường luyện thi, có người lại có gia sư tại nhà."Bọn họ không phải là không cố gắng mà là chúng ta không nhìn Đồng ngạc nhiên, cô làm gì ngốc như vậy đâu. Lâm Vu nhìn trong đám người kia bỗng thấy một thân ảnh quen thuộc, Tần Hành thuần thục dẫn bóng, còn chỉ huy đồng đội, hắn tung người nhảy lên một cái, bóng vững vàng quăng vào trong vòng rổ. Chung quanh nam nữ đều chụp lên tay đến, từng tiếng vang lên liên tiếp. "Tần Hành thật là lợi hại a, học giỏi, dáng dấp lại soái nữa." Trần Đồng Vu nhẹ nhàng mở miệng, "Đi." Tần Hành cùng đồng đội thắng, hắn ngửa đầu tu nước ừng ực, mồ hôi ở thái dương từng giọt một giọt một chảy xuống. Khuất Thần vỗ vỗ vai của hắn, "Hai tháng nghỉ không chơi bóng mà cũng tệ lắm nha."Tần Hành uống sạch chai nước, tiện tay vứt vỏ vào trong thùng rác."Tớ vào trong lớp một tí đây.""Không phải cậu nói muốn về tự học buổi tối à?""Lấy đồ, cậu đi trước đi, đừng chờ tớ." Khuất Thần khoát khoát tay, "Ngày mai gặp."Tần Hành đi vào phòng học bằng cửa sau, Lâm Vu đang ngồi tại chỗ ngồi của mình. Hắn ngồi tại chỗ mười phút, cô tựa hồ cũng không để ý là có người vào. Lâm Vu đang làm bài mà lão sư dạy hóa học vừa giao cho cô vào thứ sáu, độ khó vượt xa nội dung trong sách giáo khoa. Đợi cô giải nốt xong câu hỏi cuối cùng, thân thể cô dựa về đằng sau, nhẹ nhàng buông lỏng chính Hành thị lực tốt, thấy rõ cô đang làm đề. Chỉ là học sinh giỏi đều không có phát giác được chỗ ngồi phía sau mình có người đến sao? Hắn đưa tay giật giật bàn của mình. Lâm Vu giật mình, cái tóc đuôi ngựa hất lên, xẹt qua mặt Tần Hành. Tần Hành ngửi thấy cái mùi thơm nhàn nhạt của dầu gội đầu. Lâm Vu quay đầu, nhìn hắn một chút. Tần Hành đưa tay lau lau mặt mình, "Cậu có khăn tay không?"Lâm Vu "..." Cô tiện tay mò khăn giấy để trong cặp ra, rút mấy tờ giấy rồi đưa cho hắn. Tần Hành xoa xoa mồ hôi trên mặt, đột nhiên cảm giác trên mặt có đồ vật gì. Hắn theo thói quen sờ soạng một chút thì thấy được một tờ giấy mỏng mỏng."Lâm Vu, tờ giấy này là gì vậy?" Lâm Vu lấy từ túi khăn giấy ra, tinh tế nhìn các chữ được in trên tờ giấy, sắc mặt càng ngày càng đỏ. Tần Hành nghiêng thân mình hướng về phía trước, lại nhìn thấy tờ giấy ghi "Tránh thai, phá thai mời tới bệnh viện XX." Nhìn hàng chữ kia một lúc, khóe miệng của hắn chậm rãi nhếch lên, "Tờ giấy cậu lấy đâu ra đây?"Lâm Vu cắn cắn khóe môi, "Tối qua khi trở về, ở cổng trường học có người phát tờ rơi đưa cho tôi." Lúc ấy cô vội vã về ký túc xá cũng không để ý mấy liền nhận lấy rồi tiện tay nhét vào trong cặp luôn. Tần Hành à một tiếng. Lâm Vu "..." *********Lời tác giả Tần Hành Về sau người lạ đưa đồ, không nên tùy tiện nhận lấy Vu... A, cậu cũng quản hơi nhiều rồi đó.

review chào anh bác sĩ tần