Sư Nhật Từ kêu gọi người lớn hãy lắng nghe bằng năng lượng quán chiếu để thấy sự cô đơn, trống vắng bên trong con, sau vẻ ngoài có phần bất cần, tỏ ra mạnh mẽ. Đứa trẻ nào cũng mong được quan tâm, muốn cha mẹ dành thời gian lắng nghe, hiểu, trợ giúp, trị liệu Hợp âm dễ. Nhắm mắt Em cho tôi tìm một thoáng hương xưa Am /. Cho tôi về B7 đường cũ nên thơ Em. Cho tôi gặp Am7 người xưa ước B7 mơ. Hay chỉ là giấc Em mơ thôi. Nghe tình đang chết Am7 trong Em tôi. Cho lòng tiếc nuối B7 xót thương suốt Em đời. Nhắm mắt Em ôi sao B7 nửa Phân tích diễn biến tâm trạng Chí Phèo (truyện ngắn: "Chí Phèo" của Nam Cao) từ buổi sáng sau khi gặp Thị Nở đến khi kết thúc cuộc đời để làm nổi rõ bi kịch của nhân vật này. Hướng dẫn làm bài 1. 1: Nhà thơ nhận ra rằng đôi khi mình, những đứa con còn quá hờ hững, quá vô tâm với mẹ. Người mẹ già đã bao mong chờ, bao yêu thương dành cho con nhưng con lại cứ mải đi, mải xa rời. Để tâm nên mới nghĩ ngợi linh tinh, không để tâm, đến nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ. Đừng nên dùng những lời tuyệt tình để làm tổn thương đến người mà bnaj yêu vào lúc tâm tình tồi tệ nhất. Hãy dùng thái độ cam tâm tình nguyện để sống một cuộc sống an ổn. Không nghe không hỏi không nhất định là đã quên, song chắc chắn là đã xa cách. Bệnh nhân Bệnh nhân V. T. N 73 tuổi, quê ở Thái Bình, nhập viện trong tình trạng có u dị dạng che nửa khuôn mặt. Tại Bệnh viện Răng Hàm Mặt Trung ương Hà Nội, bệnh nhân được chẩn đoán là u xơ thần kinh bẩm sinh, khối u che nửa khuôn mặt, chèn ép hỏng một bên mắt và sz9o7. Hiểu Hòa, một cô gái bình thường tẻ nhạt. Không có câu chuyện gì đặc đời sống tại thế kỷ 21, gia đình tam lưu bình thường, sau khi tốt nghiệp đại học làm một trợ lý quèn, vừa an phận lại nhỏ bé. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, mới khiến nàng biết được một cô gái tầm thường mơ tưởng thứ hạnh phúc xa vời sẽ nhận được sự chế nhạo của ông Trời. Sau khi cửa nát nhà tan mới vỡ lẽ thì ra mạng của mình còn hèn mọn hơn trong tưởng đời sống tại triều Đại Thanh, dưới triều vua Khang Hi, là một nô tỳ tiện tịch tên Vân Yên trong phủ của Tứ a ca. Những cô gái Thanh xuyên, yêu hận tình thù với các a ca của nhà Ái Tân Giác La, nàng đã từng thấy. Có thể nàng không có mỹ mạo của một cô gái xuyên không, càng không có ngạo khí của một nữ xuyên không, nàng luôn luôn hèn mọn thấp đầu quỳ gối.“Tứ gia, nô tỳ chỉ là tiện tịch!” Nàng hoảng sợ rút tay mình về, quỳ phục bên chân Tứ a ca Dận Chân.“Là ai” Dận Chân cúi đầu vuốt ngọc ban chỉ trên ngón tay trái của mình, “Lão Bát, lão Cửu, hay là lão Thập tứ? Hoặc là, còn có lão Thập Tam.”Nàng cứng đờ cả người, đầu ra sức dập xuống mặt đất, nước mắt nhỏ trên nền đất lạnh băng. “Tứ gia, nô tỳ chỉ là tiện tịch, thật sự không xứng hầu hạ gia.”Dận Chân dùng sức kéo nàng dậy từ trên đất, ánh mắt đe doạn nhìn nàng “Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi đã là nô tỳ của Ái Tân Giác La. Dận Chân ta, cả đời đều là của ta.”Mỗi đêm, nàng vì hắn mài mực khoác thêm áo, thay quần áo rửa sáng sớm, nàng vì hắn mặc quần áo chải đầu, bưng trà dâng luôn chong một ngòn đèn nhỏ, ngủ trên chiếc sập nhỏ bên ngoài thư phòng của hắn, tiễn hắn đến phòng của những người phụ nữ khác, rồi lại chờ hắn trở những năm tháng Khang – Ung dài đằng đẵng, nàng vẫn luôn đi sau lưng hắn một bước xa, mi mục thanh đạm đầu cúi lúc đối mặt với sinh tử lại quyết tuyệt, dường như đều khiến người có ảo giác không chút nào ham sống, một người con gái bất cứ lúc nào có thể ngoảnh đầu biến vài người giống như một chén trà xanh, uống ngày càng lâu, càng có thói quen ỷ có nàng ở, chính là cả mọi người đều biết, đây là nô tỳ của Ái Tân Giác La. Dận Chân hắn, là nha đầu buộc tại sinh mạng của hắn. Vân Yên và và mấy cô bé Phúc Nhi, Bích Nguyệt đều là tiện tịch, đều là những nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất trong điền trang. Những nha hoàn khác thường xem thường bọn họ, đùn đẩy tất cả các công việc nặng nhọc dơ bẩn nhất cho họ Vân Yên, ngươi chuyển toàn bộ củi vào nhà bếp đi, nhanh lên một chút, chậm chạp là biết tay đại nha hoàn ăn mặc đơn giản chỉnh tề tay chống eo kiêu ngạo sai bảo nàng. Vân Yên buông cái chày đang giã gạo trong tay xuống, cung kính nói "Vâng, tỷ tỷ." Đại nha hoàn thấy nàng ngoan ngoãn nghe lời, hất cằm xoay người bước Quá coi thường người khác rồi, nó nghĩ mình là ai chứ!Bích Nguyệt đang giã gạo bên cạnh nhịn không được nói nhỏ. Phúc Nhi vội vàng lấy khuỷu tay huých vào cánh tay con bé, nói- Bà cô nhỏ của tôi ơi, cô nhỏ giọng một chút, để người khác nghe thấy chúng ta lại gặp rắc Yên tìm dây thừng, đi đến sân nhỏ bên kia, trong sân chất đầy một đống củi. Vân Yên ngồi xổm xuống, bắt đầu buộc thành từng bó một, chỉ một lát sau đầu đã ra đầy mồ hôi, trên tay cũng đã xuất hiện vài vết thương do bị củi gỗ đâm. Phàm là những a hoàn có chút thân phận đều không muốn làm những việc này, nhưng Vân Yên là tiện tịch. Đúng vậy, là nha hoàn tiện tịch thấp kém nhất, là nha hoàn tiện tịch đến xách giày cho chủ tử cũng không xứng. Đến nơi này, càng khiến nàng hồi tưởng lại số phận xuất thân quyết định cuộc sống của con người như thế nào. Vì vậy, hai người Bích Nguyệt, Phúc Nhi có thể thỉnh thoảng thừa dịp không có người để oán trách, oán trách những nha hoàn coi thường họ, oán trách ông trời, oán trách xuất thân chính mình, nhưng Vân Yên vẫn không kêu rên một tiếng khi làm việc. Làm việc thì có gì không tốt? Ít nhất không phải nghĩ chuyện kiếp trước kiếp này, sẽ không còn nhớ lại những ký ức vỡ vụn về hy vọng xa vời. Dù là kiếp nào, nàng cũng không có thời gian để thương hoa than nguyệt. Đó là công việc của những tiểu thư nhà có bắt đầu chuyển từng bó từng bó một, cố hết sức khiêng vào phòng chứa củi. Quần áo bằng vải thô đã bị mồ hôi thấm ướt, nàng cũng không hề để ý. Trên khuôn mặt non nớt thanh tú không có bất cứ cảm xúc nào. Làm cho đến giữa trưa, cuối cùng cũng vất vả chuyển xong đống củi trên mặt đất. Cơm của hạ nhân trong phòng bếp cũng bị vét hết sạch, Vân Yên đành ôm một bụng rỗng quay lại phòng giã Vân Yên, qua đây, tôi và Bích Nguyệt giấu cho cô một cái bánh bao nè. Phúc Nhi lấy một bọc giấy dầu gói bánh bao từ trong tay áo Yên nhìn cái bánh bao, lại nhìn hai cô bé đều mặc quần áo vải thô. Cúi đầu mấp máy đôi môi khô nứt- Cám ơn hai người, Phúc Nhi, Bích Còn không mau đi rửa tay, mau ăn đi, nhân lúc nó còn nóng. Bích Nguyệt giả bộ trừng mắt với Vân Yên. Vân Yên mỉm cười đi tới thùng nước múc nước rửa tay. Đau như bị muối xát. Xòe tay ra xem, chi chít những vết thương mới và vết thương cũ chồng chất lên nhau. Nàng thở dài một tiếng, đôi tay này, quả là xách giày cho người ta cũng không xứng tay xong cầm lấy bánh bao, từng miếng từng miếng một ăn hết, cảm giác đói tới mức lưng dán bụng cũng giảm đi phân nửa. Nàng vội vàng tiếp tục cùng hai cô bé bắt đầu giã hai canh giờ luôn chân luôn tay trong nhà bếp đến trước giờ chuẩn bị cơm tối, ba người cuối cùng cũng nâng cái lu đựng gạo đã giã xong lên chuyển đi. Vừa đặt cái lu xuống, không kịp lau mồ hôi, bỗng nghe thấy giọng nói của quản gia vang lên bên ngoài, mọi người đều nhòm vào trong Có chuyện gì vậy?Bích Nguyệt ngó đầu ra ngoài cửa xem Chúng ta mau ra xem thế nào đi, chắc quản gia muốn giáo huấn gì Nhi vội vàng kéo Vân Yên cùng Bích Nguyệt bên cạnh. Ba người nhanh chóng chạy vào trong sân, đã có một đám hạ nhân tập trung ở đó. Một bà quản gia gầy gò đứng ở phía Đã đến đông đủ hết chưa? Sau này cứ lười biếng thế này thì định làm việc ở phủ hoàng tử thế nào?Giọng nói sắc bén của bà quản gia vang lên bắt đầu giáo Quản gia dạy bảo đúng ạ, mọi người đã đến đủ rồi ạ .Gã sai vặt đứng đầu bước lên vừa cười vừa trả lời..Quản gia nhìn đám nô tài đứng đông nghịt trong sân, ai cũng cúi gằm đầu xuống, tằng hắng một cái bắt đầu lên tiếng - Hiện tại các ngươi đứng đúng vị trí, xếp thành hàng cho ta. Nàng, Phúc Nhi và Bích Nguyệt ba người xem xét lại vị trí của nhau, cùng giúp mọi người xếp thành một Mấy ngày trước, Vạn Tuế Gia đã chỉ dụ cho các vị hoàng tử trưởng thành được mở đường xây phủ. Trong đó có kỳ chủ kỳ Tương Bạch của chúng ta – Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc, đây là chuyện lớn vô cùng quan trọng. Các ngươi bình thường cũng gọi chân tay nhanh nhẹn, quy củ nên dạy cho các người các ngươi đều đã biết. Hiện tại hai phủ bối lặc vừa mới xây, lại gần nhau, đúng lúc này cần đến hạ nhân, các ngươi vô cùng có phúc, có thể vào được phủ hoàng tử là phúc khí mà bao nhiêu người mấy đời không tu được! Các ngươi tới đấy nhất định phải cẩn thận chăm chỉ, nếu không cẩn thận đầu của các ngươi!Bài giáo huấn dài đầy kích động của quản gia đã khiến các hạ nhân trong sân xôn xao hẳn Các ngươi trật tự!Quản gia quát lớn một tiếng, âm thanh như ong vỡ tổ phía dưới bỗng nhiên im Các ngươi tách thành hai nhóm, số lẻ đến phủ Tứ gia, số chẵn đến phủ Bát hạ nhân xung quanh bắt đầu báo số của chính mình, Vân Yên đứng ở giữa Phúc Nhi và Bích Nguyệt, đợi sau khi Phúc Nhi báo số chẵn thì Vân Yên chính là số lẻ, Bích Nguyệt lại là số chẵn. Ba người họ cứ ba mặt nhìn nhau như vậy rồi tự động tách ra thành hai khi giáo huấn kết thúc, hạ nhân đều tung tăng như chim sẻ quay về phòng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị ngày hôm sau đến phủ hoàng tử báo danh. Nghe nói Tứ Bối Lặc và Bát Bối Lặc là hai hoàng tử trưởng thành được đương kim hoàng thượng sủng ái nhất người Phúc Nhi, Bích Nguyệt, Vân Yên trên đường quay trở lại phòng cho hạ nhân đều không nói lại căn phòng đơn sơ, vành mắt Phúc Nhi hoe hoe đỏ kéo tay Vân Yên- Vân Yên, từ nay về sau chúng ta không thể làm bạn được nữa rồi, cô phải tự chăm sóc cho chính mình đấy Không phải quản gia nói rằng hai phủ Bối Lặc gần nhau sao, có lẽ có lúc chúng ta sẽ gặp lại Nguyệt tiếp lời nói."Ừ" Vân Yên cúi đầu trả lời, yên lặng nắm tay hai Tỷ tỷ, hai tỷ cũng phải cẩn thận Nghe nói, Bát Bối Lặc nổi danh là Bối Lặc hiền đức, có phải không?Bích Nguyệt túm tay áo Phúc Hình như là vậy, chỉ là không biết chủ tử Tứ Bối Lặc của Yến Vân là người như thế nào nhỉ? Ít người nhắc tới Nhi ngước đầu lên nhìn Vân Yên. Vân Yên chỉ lắc đầu. Nàng tuy là một cô gái xuyên không, nhưng đáng tiếc chỉ là một cô sinh viên khoa học tự nhiên tốt nghiệp đại học Tam Lưu, không thông thạo lịch sử lắm. Con trai của Khang Hi lại quá nhiều, nàng cũng không rõ là ai với ai. Về phần đi đâu làm việc cho ai, Tứ Bối Lặc, Bát Bối Lặc hay Bối Lặc nào đó đều là vận mệnh do ông trời đưa đẩy, Vân Yên đã sống nửa đời người, sẽ không bị những chuyện này làm mình thấp thỏm không người vừa líu ríu nói chuyện, vửa thu dọn hành lý chỉ vẻn vẹn vài bộ quần áo chuẩn bị ngày mai rời khỏi chỗ này, cười cười nói nói đến đêm khuya mới này không ai biết được, số phận đang chờ đợi ba người phía trước là như thế nào? Tình trạng bệnh của Hoằng Lịch và Hoằng Trú không quá tốt, trúng phong hàn, lại gặp mấy ngày mưa dầm liên tiếp, nên bệnh nhẹ trở nặng. Vì nguyên nhân qua đời của mấy a ca trước đều do bệnh nhỏ mà thành, hơn nữa sau khi hoàng đế lên ngôi nhiều năm không có thêm tiểu a ca nào, bởi vậy chuyện này rất được các bên quan tâm, thậm chí còn rối Yên đương nhiên không quên hoàng đế Càn Long tiếng tăm lừng lẫy, nhưng lịch sử không có sai sót, Hoằng Lịch sẽ không xảy ra chuyện gì, Hoằng Trú nàng không rõ lắm. Nàng chỉ an ủi ngài, bọn trẻ chắc chắn sẽ không xong Hoằng Lịch Hoằng Trú, trên đường từ cung a ca về, hai người không ngồi xe, mượn ánh trăng dạo bước trên con đường tĩnh mịch, cung nhân đi phía sau cách một đoạn xa, dài dằng dặc không nhìn thấy Chính vẫn luôn chắp tay sau lưng lặng lẽ bước đi, Vân Yên đi đằng sau cách ngài một trăng chợt sáng chợt tối hắt lên người, xung quanh là một vài đám mây đang phiêu đãng. Mưa đã tạnh, gió mang theo hơi lạnh, thổi bay vạt dưới long bào và tua vàng trên bím tóc sau lưng chân của người phía trước chầm chậm dừng lại, ngài quay người, giơ một bàn tay ra, bàn tay còn lại đeo nhẫn ngọc vẫn chắp sau Yên đặt tay mình vào lòng bàn tay rộng lớn của ngài. Ung Chính nắm chặt bàn tay hơi lạnh của nàng lại, tiếp tục bước về phía đi tới bức tường cung cấm cao lớn mênh mông trong Tử Cấm Thành, ngài dắt nàng đi như một người cha dắt con tay mảnh khảnh của nàng sượt nhẹ vào lòng bàn tay ngài, ngài nghiêng đầu nhìn Yên mỉm cười tựa nửa người vào lan can bằng cẩm thạch trắng, gió lướt qua thổi bay tóc mai nàng, ánh trăng chiếu rọi qua hàng mi, càng làm nàng thêm mông lung mảnh Chàng biết không, chàng càng già quyến rũ, cứ thế này không mắt sâu xa của Ung Chính thấp thoáng ý cười còn sáng hơn cả ánh trăng, ngài thong thả đáp- Ta tưởng nàng nhìn chán rồi Ung Chính thứ mười, ngài đã năm mươi lăm tuổi gối chỉ có hai con trai, thậm chí còn ít hoàng tử hơn Thế Tổ hoàng đế Thuận Trị chỉ độc sủng Đổng Ngạc phi, băng hà khi mới hai mươi tư trai Hoằng Tích của phế thái tử Doãn Nhưng kế thừa tước vị Lý thân vương, từng là hoàng thái tôn được Khang Hi yêu thương, nên bên cạnh y luôn có một thế lực âm thầm, không thể coi thường được. Con sóng lớn ấy vẫn luôn ngủ đông vào ngày thường, cuối cùng mượn thời cơ này để xuất đầu lộ diện… ngoài những người con ít ỏi của Ung Chính hiện giờ, nếu nhìn trong hàng a ca, Hoằng Tích là người đầu tiên có tư cách kế thừa ngôi người đều biết, hoàng đế Ung Chính nhận được rất nhiều đề nghị thêm con trai để ổn định đại cục và lòng Ung Chính luôn giữ kín tính toán của mình, không hề có bất cứ phản ứng nào. Quá trình luyện đan học đạo của ngài dường như không chịu ảnh hưởng gì. Ngọn lửa trong lò luyện đan ở Viên Minh Viên chưa bao giờ bị dập nhiên ngài muốn tìm bát tự ngày sinh của nàng, Vân Yên sửng sốt lúc lâu mà không biết trả lời thế trả lời ra sao đây?Một người không thuộc về thời đại này thì làm gì có bát tự ngày đành phải lắc đầu nói không tay đeo nhẫn ngọc gõ nhẹ lên trán mình, nhớ lại- Khi nàng vào phủ là mười hai tuổi… hơn nữa cùng sinh nhật với ta, thời giờ cụ thể…Nàng lặng lẽ nhớ lại, chỉ biết mình ở thế kỉ hai mốt sinh vào khoảng tám giờ sáng, còn ở thời đại này, nàng không biết, đành giả bộ ngập ngừng- Thiếp không nhớ rõ lắm, hình như là… giờ Chính thả tay xuống- Giờ thìn ư, chắc chứ?Vân Yên quay người đi, rầu rĩ đáp- Không chắc phía sau ngài ôm nàng vào lòng, như có điều gì suy tư- Chắc chắn sẽ có cách xuân đến mang theo hơi ấm về, nơi lửa luyện đan không bao giờ tắt trong căn phòng xung quanh điện Dưỡng Tâm càng ấm áp Chính chắp tay sau lưng ra khỏi căn phòng bí mật sau phòng luyện đan, Tô Bồi Thịnh vội vàng khom người cẩn thận đỡ lấy khuỷu tay Vạn Tuế Chính đứng lại, hơi nheo mắt ngước đầu nhìn ánh nắng xuyên qua ngói lưu ly trên định điện Dưỡng Phu nhân đã về chưa?Tô Bồi Thịnh đã chuẩn bị xong câu trả lời- Bẩm chủ tử, phu nhân đang ở Tây Nhị Sở thăm hai a ca, vẫn chưa về Chính ừm một tiếng, đôi giày rồng dưới long bào khẽ xê dịch, chầm chậm nâng bước chân lên, góc mặt có phần mệt mỏi- Bãi giá cung Càn Thanh thôi, trẫm còn mấy tấu chương quan Bồi Thịnh đáp vâng, vừa dìu ngài đi, vừa hạ thấp giọng- Long thể Vạn Tuế Gia có mệt không... có cần...Ung Chính xua tay tỏ ý không sao, cũng không có ý định ngồi xe, Tô Bồi Thịnh không nói gì thêm, cúi đầu khom người cùng ngài về cung Càn phê tấu chương trong cung Càn Thanh, Ung Chính cảm thấy mắt hơi sưng lên, sau khi phê xong bản cuối cùng, ngài bưng tách sứ tráng men mạ vàng trên ngự án uống một ngụm trà nóng rồi lại đặt xuống, tháo mắt kính ra nhắm mắt lại tựa vào ghế, cảm thấy hình như thời tiết nóng lên khẽ ho một tiếng, Tô Bồi Thịnh đứng bên ngoài lập tức khom người nhanh chóng bước vào, thấy ngài đang khép mắt tựa vào ghế, y dè dặt hỏi thăm- Vạn Tuế Gia... có phải long thể không thoải mái không ạ?Ung Chính vẫn nhắm mắt, ừ một tiếng thật dài, giọng trầm xuống- Hơi Bồi Thịnh nhanh miệng đáp- Vậy nô tài hầu hạ Vạn Tuế Gia đến noãn các phía đông bên cạnh nghỉ một lát Chính gật đầu, từ từ mở mắt ra vịn tay ghế đứng Bồi Thịnh lên giọng kêu “Bãi giá về Đông noãn các” rồi đỡ lấy khuỷu tay Ung Chính, dìu ngài xuống bậc thang đến noãn các phía khi đăng cơ, Ung Chính chưa bao giờ qua đêm trong điện Càn Thanh, hai mươi bảy chiếc giường ở noãn các phía tây ngài cũng chưa từng dùng một lần, noãn các phía đông cũng chỉ nghỉ ngơi một lát. Thái giám và cung nữ đều run rẩy xếp hàng trước noãn các phía đông chờ vua đến, Ung Chính đi vào, họ mới thở phào nhẹ sàng lớn trong noãn các đã được thu dọn gọn gàng, Ung Chính ngồi một bên giường, cảm thấy nóng bèn cởi cúc áo dưới cổ ra, Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn quỳ xuống cởi giầy cho ngài, rồi nhẹ nhàng giúp ngài cởi cúc áo, và dây lưng long khi cởi long bào xong, Ung Chính chỉ mặc chiếc áo trong màu vàng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngài nghiêng đầu nằm xuống gối. Tô Bồi Thịnh khẽ kéo chăn lên cho ngài, buông tấm màn màu vàng xuống rồi mới lui ra. Đám cung nữ trẻ tuổi nín thở buông tấm mành lụa trước nguyệt môn, sau đó lui ra ngoài sảnh hiu hiu thổi, noãn các phía đông cung Càn Thanh sau buổi trưa phủ đầy màn trướng như giấc mơ phù hoa diễm lệ. Ánh nắng bị song cửa sổ chắn lại, tạo thành những ô vuông nho nhỏ hắt lên rồng vàng năm móng khắc xung quanh Chính nằm trên giường ngủ một lát, nửa tỉnh nửa mê, hình như còn nghe thấy tiếng sáo trúc bên tai, lồng ngực bí bách, đầu óc đau buốt. Ngài vô thức trở người đá chăn ra, tay cũng tháo cúc áo trên cổ. Sau khi cảm thấy dễ chịu hơn, ngài lại lật người ngủ thiếp xuân thong thả, khí nóng khi có khi không làm ngài lấy lại chút ý thức trong giấc mộng, ngài nặng nề ừm một tiếng, vang vọng khắp căn phòng, khàn khàn và trầm tay trắng ngần dè dặt vén màn Chính thoáng nghe thấy tiếng gọi bên tai, yết hầu nam tính khẽ động, đôi mắt đang khép và khóe miệng cũng hơi nhếch lên, đưa tay ôm eo người bên giường kéo vào màn, đặt xuống thân mình.* * * * *Vân Yên mặc chiếc váy dài màu xanh và áo khoác màu hồng cánh sen, trên chiếc váy thêu họa tiết mây tinh xảo, tóc được búi kiểu đơn giản, cũng không cài thêm trang sức gì, thoạt nhìn rất thoải mái. Nàng đến cung Càn Thanh, phía sau là Lan Hà và Phúc công công. Tổng quản cung Càn Thanh Vương Triều Khanh tiến lên thỉnh an, bẩm rằng hoàng thượng đã bãi giá đến noãn các phía đông nghỉ Yên gật đầu, cho y lui xuống, rồi tới noãn các phía đông. Vừa tới trước cửa, cung nữ thái giám đều im lặng hành lễ thỉnh an, đúng lúc Tô Bồi Thịnh từ trong đi ra, y vội vàng bẩm báo rằng long thể Vạn Tuế Gia hơi mệt, đang chợp mắt bên Yên nghe xong, hàng mày thanh tú hơi cau lại, nhẹ giọng hỏi- Buổi sáng vẫn còn khỏe mà... khi tôi không ở đây, sao lại thế?Tô Bồi Thịnh trầm tư lắc đầu, hạ thấp giọng- Lúc ra khỏi phòng luyện đan bí mật ngài có hỏi phu nhân đã về chưa, sau đó đến cung Càn Thanh phê duyệt tấu chương, chỉ dùng một tách trà thôi Yên nhíu mày khẽ gật đầu, rồi ngẩng đầu yên lặng vào trong. Đích thân Tô Bồi Thịnh giúp nàng mở mình Vân Yên đi vào noãn các phía đông, bước trên tấm thảm nên không tạo ra tiếng động nào. Nàng nhẹ tay vén bức rèm ở nguyệt môn lên, vừa mới bước được một bước, bất chợt nhìn thấy khung cảnh nửa kín nửa mở sau tấm màn long có ngoại lệ, năm tháng vẫn để lại dấu vết trên cơ thể của người đàn ông, nhưng nó lại bất công, vì dấu vết ấy không hề làm giảm sức quyến rũ của ngài. Tóc mai đã ngả bạc, nếp nhăn ở khóe mắt, đường nét chiếc cằm của ngài, tấm lưng dày rộng để trần một nửa và cơ bắp cánh tay ấy, giọt mồ hôi trên yết hầu chậm rãi chảy xuống lồng ngực, sự gợi cảm và lạnh lùng vương trên hàng mi dày nửa khép, tất cả nét gợi cảm trầm ổn chỉ có ở tuổi trung niên còn vượt xa khi ngài còn trẻ, thêm khí chất uy nghiêm của đế vương mà không ai sánh được, hương vị đàn ông và sức quyến rũ bao trùm cả thiên hạ sẽ khiến bất cứ ai cũng phải nín rất lâu rồi nàng chưa thấy ngài ôm ấp một người phụ nữ thở nặng nề của vị đế vương hòa lẫn với tiếng ngân yêu kiều của cô gái, bên giường là trang phục cung nữ ngổn ngang, chăm gấm, màn chướng màu vàng lộn xộn, thêm cả chiếc áo được mở một nửa trên người vị vua ấy, cùng chiếc váy được vén lên ngang eo, gò bồng đào nõn nà, cặp đùi trắng ngần lấp ló dưới sống lưng rộng lớn và cánh tay chắc nịch...Cảnh tượng quá kích thích huyết sử luôn chuẩn xác đáng đứng đó nhìn, ngài vẫn là hoàng đế Ung Chính bằng xương bằng thịt, nhưng không phải là người chồng như những đôi vợ chồng bình tiếng kêu giật mình không kìm chế được bất ngờ vang lên, cô cung nữ trẻ tuổi dưới người Ung Chính dường như đã nhìn thấy bóng hình đứng không xa, nàng ta vội vàng che người mình, Ung Chính cũng ngẩng đầu lên, cơn tức giận của đế vương trong thoáng chốc bị thổi bùng, từ cổ họng quát một câu “cút” đầy giận người cung nữ trẻ tuổi run lên sợ hãi vì lửa giận của Ung Chính, Ung Chính nhấc người lên, nàng ta có thể nhìn rõ người đang đứng, gương mặt đang đỏ bừng thoắt cái trở thành trắng bệch!Ung Chính nheo mắt quay đầu lại, nhìn rõ người phụ nữ đang đứng bên tấm rèm ở nguyệt môn...Trong phòng yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe mặt tái xanh của Ung Chính hoàn toàn đông cứng lại, cung nữ trẻ tuổi hoảng loạn che ngực bò xuống long sàng, vô cùng nhếch nhác, nhưng dung mạo quả thật rất ta là cung nữ trực ở noãn các phía đông cung Càn Thanh, không thể không biết người đang đứng Yên không nói gì, tay buông khỏi bức rèm, tấm rèm lụa nhẹ nhàng tung bay, bóng hình nhỏ bé gầy gò quay Yên đi tới cửa, Tô Bồi Thịnh căng thẳng đứng đó sẵn, thận trọng quan sát sắc mặt nàng, có vẻ đã nghe thấy tiếng động bên trong, cũng đã nhận ra được điều gì, nên không dám vào. Lan Tịch và Phúc công công đương nhiên đều hiểu. Tử Cấm Thành nơi đây không thiếu những nô tài tạo ra sóng to gió lớn. Nhưng họ đều lo lắng gọi- Phu nhân...Ánh mắt Vân Yên lướt một vòng, bước chân không dừng lại, không nói gì mà đi luôn. Lan Hà và Phúc công công cũng nhanh chóng rời Bồi Thịnh đứng như trời trồng, há miệng rồi lại khép miệng, gương mặt cũng không giấu nổi nóng ruột vì xảy ra việc này, cung nữ trẻ tuổi quần áo lôi thôi cảnh xuân hé mở bò khỏi phòng, không phải ai khác, nàng ta chính là Linh Nhi trực ở noãn các phía đông hôm Yên luôn bước về phía trước, đi thẳng về điện Dưỡng Tâm. Lan Tịch tiến lên đón, thấy sắc mặt nàng thì ngẩn người, nét mặt Lan Tịch và Phúc công công phía sau như muốn cắt cổ giết Yên nhanh chóng đi qua tiền sảnh vào trong phòng ngủ, Lan Hà và Lan Tịch lanh lẹ đuổi theo, dùng khẩu hình để nói chuyện. Đôi mắt tròn xoe của Lan Tịch mở to, mày cũng nhăn Yên vào phòng ngủ phía tây, ngồi xuống sập, co hai chân lên, thu cả người vào trong, không nói một lời người trao đổi ánh mắt, Lan Hà quỳ xuống, dè mặt mở miệng- Phu nhân...Vân Yên đặt khuỷu tay lên gối tựa, nhắm mắt lặng lẽ nói- Lui xuống hết đi, đừng ai vào Hà mở miệng, giọng nhỏ xíu- Vậy Vạn Tuế Gia...Vân Yên mở mắt nhìn nàng ta, rồi lại nhắm mắt Hà và Lan Tịch đều ngậm miệng, cùng lui ra ngoài. Phúc công công và Bảo công công đứng trước cửa đều ngơ ngác nhìn nhau, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng khó đến một lát, tiếng bước chân dồn dập và tiếng thái giám cung nữ thỉnh an vang lên ngoài điện- Cung nghênh hoàng thượng, hoàng thượng cát tường!Sắc mặt Ung Chính u ám đáng sợ, ánh mắt như muốn giết người, bước chân nhanh đến mức vạt long bào cũng tung bay theo. Tô Bồi Thịnh nhanh nhẹn đi theo sau, kỳ lân trên áo như đang cả mọi người trong điện Dưỡng Tâm đều không dám thở Chính sải bước lớn vào tiền sảnh, tới trước cánh cửa đóng chặt của phòng ngủ phía tây, ai nấy đều quỳ xuống. Ngài đưa tay muốn đẩy cửa ra, nhưng một người không sợ chết chắn trước cửa, tất cả thái giám đều hít vào một hơi khí lạnh...Lan Tịch gọi- Hoàng thượng!Lan Hà cúi đầu, hạ giọng- Hồi bẩm Vạn Tuế Gia, phu nhân... đang nghỉ ngơi HẾT CHƯƠNG 202 - Một đêm trăn trở cuối cùng cũng ngon giấc, khi ra khỏi Phật đường thời gian đã không còn sớm, sau khi hầu hạ Dận Chân tắm rửa xong thì Vân Yên cũng đến phòng tắm tắm qua loa. Lúc ra ngoài, Dận Chân đã đứng trước cửa dọa Vân Yên giật mình. Chiếc khăn lớn thường được Dận Chân dùng để lau người giờ đây đang phủ trên trên vai Yên cẩn thận chọn một chiếc áo dài màu xanh thẫm cho chàng thay, chiếc cằm chàng kiên nghị mà lạnh lùng, nhưng lại khiến Vân Yên cảm thấy yên tâm. Nàng kiểm tra lại ngọc bội và tua vàng trên tóc chàng, tất cả đều ngay ngắn chỉnh tề, hai người cùng ra khỏi Tứ Nghi Đường, hôm nay nắng rất Yên đi theo Dận Chân đến chính phòng thăm đích phúc tấn Na Lạp thị. Đông Mai đã thu xếp tươm tất tất cả các công việc ở chính phòng, nhưng sức khỏe của Na Lạp thị dường như không lạc quan cho lắm. Dận Chân đã sai Cao Vô Dung đưa rất nhiều thứ đến đây, đúng lúc đó Trắc phúc tấn Lý thị cùng vài vị thiếp thất Tống thị, Cảnh thị, Nữu Hỗ Lộc thị cũng tới thăm. Mọi người ngồi với nhau một lúc, sau đó cùng đi ăn cơm biểu hiện cử chỉ của Dận Chân đều đúng mực của một vị hoàng tử cũng như là chủ nhân của Tứ phủ, vô cùng hoàn mỹ, cao ngạo, nghiêm nghị, quan tâm, dịu đàn ông này tuy có vẻ lạnh lùng, nhưng lại vô cùng gợi cảm. Sự gợi cảm này lại càng hiện lên rõ ràng hơn trong đôi mắt ái mộ của các mi dày đậm và làn da sáng bóng trên khuôn mặt chàng càng khiến người khác có dục vọng muốn đến gần chinh phục, nhưng rồi lại bị cản trở bởi uy nghiêm không thể chạm vào và sự lạnh lùng không thể vượt cả của Tứ Bối Lặc tốt đẹp như vậy, không có gì là không có. Thế nhưng trong con mắt của một người hiện đại như nàng, cuộc sống trong gia đình hoàng thất vẫn có gì đó thật ngột ngạt tàn xong cơm trưa, Cao Vô Dung dẫn Tiểu Thuận Tử vào bẩm báo nói, tất cả mọi thứ trong bữa tiệc tối nay đã chuẩn bị xong, cũng đã sắp xếp ổn thỏa gánh hát diễn trong bữa tiệc, chỉ còn chờ các vị hoàng tử chiều nay đến dựDận Chân dựa người vào ghế uống trà, các vị phúc tấn thiếp thất đoan trang e lệ chuẩn bị cáo lui. Lúc sắp đi Trắc phúc tấn Lý thị nói- Ngày xuân dễ mệt mỏi, không biết sau giờ ngọ gia sẽ nghỉ ngơi, chúng thiếp thân xin cáo lui nhiên ánh mắt nàng ta cũng không hề thiếu ý tứ mời mọc. Hiện giờ Đích phúc tấn Na Lạp thị không tiện hầu hạ, thế nên tất cả các phòng trong hậu viện đều mong chờ giờ nghỉ Chân ngẩng đầu, thuận tay đặt chén trà xuống, ừm một tiếng, nói - Vậy ta nghỉ tạm trên giường nhỏ ở phòng trong nơi này cũng Dận Chân không thích gần gũi với người khác, từ sau khi dưỡng mẫu Đồng Hoàng hậu quy tiên chàng lại càng không thể hiện ra vui mừng hay tức giận. Thậm chí sau khi trưởng thành được chỉ hôn, nhiều năm qua chàng rất ít khi nghỉ ngơi ở phòng phúc tấn thiếp thất giữa ban ngày, hôm nay lại nghỉ trưa ở chính phòng, mặc dù không phải là sủng ái, nhưng cũng thể hiện sự gần gũi của chàng, khiến trong lòng những người rời đi không hâm mộ thì cũng ghen mắt Na Lạp thị cũng đong đầy sự vui vẻ khó che dấu được, sai Đông Mai đi chuẩn bị giường chiếu ở phòng trong, rồi dẫn Dận Chân qua. Trong căn phòng ấm áp có ánh nắng rọi vào, căn phòng lại ở một góc sâu nhất trong chính phòng nên vô cùng yên Lạp thị định đích thân hầu hạ Dận Chân cởi áo, nhưng Dận Chân ngồi trên giường xua tay nói không cần, bảo rằng chỉ nằm một lúc rồi đến sảnh trước. Còn nói sức khỏe của nàng không tốt, sai Đông Mai đưa nàng về phòng mình nghỉ ngơi. Na Lạp thị nói vâng rồi ra Yên đứng trước cửa phòng, vốn tưởng rằng có Na Lạp thị và Đông Mai hầu hạ rồi thì có lẽ mình nên cáo lui rồi trở về Tứ Nghi Đường trước. Nhưng thấy các nàng đi ra, Vân Yên vội vàng cung kính hành lễ với Na Lạp thị. Ánh mắt của Na Lạp thị rơi trên người Vân Yên, vẫn là giọng điệu cao quý đoan trang như trước bảo nàng phải cẩn thận hầu hạ, có việc gì thì đến phòng nàng ta tìm Đông Vân Yên vào phòng, Dận Chân đang tựa người vào chiếc giường nhỏ, vạt áo trên eo từ sau hông rủ xuống, tạo thành một đường cong tuyệt đẹp. Vân Yên không biết một đêm chàng ngồi thiền liệu có thật sự suy nghĩ thông suốt được hay không, nhưng thái độ của chàng hôm nay càng thêm lạnh lùng và thận trọng. Tất cả những điều này đã quá đủ đi đến đưa tay đến dưới cổ chàng, giúp chàng cưởi cúc áo dưới yết hầu. Rồi kéo mành trúc xuống che bớt ánh nắng chói chang, sau đó cầm một tấm chăn mỏng đắp lên bụng chàng, cuối cùng thì nhẹ nhàng tháo giày cho Chân hơi nâng hàng mi lên, chăm chú nhìn vào nàng, khi nàng ngẩng đầu lên, thì chàng nhắm mắt lại.* * * * *Nói là nghỉ ngơi một lúc, nhưng sau khi Tiểu Thuận Tử nhẹ nhàng gõ cửa nói Bát Bối Lặc đang ở sảnh trước, Dận Chân mới mở mắt Bối Lặc Dận Tự hôm nay quả thật đến hơi sớm, khi Dận Chân đưa Vân Yên với khuôn mặt trầm tĩnh đến tiền viện, Dận Tự đang chắp tay đứng dưới cây lê sau cửa thùy hoa ở sảnh trước mỉm cười ngước đầu ngắm nhìn, hoa lê trắng như tuyết treo trên đầu cành, khuôn mặt hắn thấp thoáng sau tán cây, quần áo mũ mão còn trắng hơn cả dường như cảm nhận được người đến chậm rãi xoay người lại, mỉm cười gọi- Tứ lâu không gặp, trong khí chất của hắn dường như lắng đọng nhiều hơn một chút. Phong thái nho nhã lễ độ dần tích tụ theo năm tháng. Chỉ có Vân Yên mới rõ sự tàn nhẫn thực sự của hắn dưới khuôn mặt Thập Tam A Ca Dận Tường đi nam tuần với Khang Hi không ở trong kinh, bởi vậy không nằm trong nhóm hoàng tử đến dự yến tiệc tối nay. Bát A Ca Dận Tự lại ở gần đây nhất, nhưng mấy năm nay qua lại cũng rất ít. Lần này khi Dận Chân đổ bệnh, Dận Tự lại giải quyết mọi việc rất tốt. Hắn không đi cùng Cửu A Ca Dận Đường, Thập A Ca Dận Trinh, mà một mình đi trước, thể hiện mình gần gũi với chàng đến cỡ vì thời gian còn khá sớm nên Dận Chân và Dận Tường cùng đi đến Tứ Nghi Đường phía đông nam. Dận Tự nhẹ nhàng kéo cánh tay của Dận Chân, thân mật hỏi thăm sức khỏe của chàng, Thái độ của Dận Chân cũng vô cùng phối hợp. Người ngoài nhìn vào còn tưởng hai người thân thiết không nói nên Yên yên lặng đi theo sau bọn họ, vòng vo quanh co thì đến chiếc cầu cong cong, nàng nhìn bóng lưng hai người họ mà cảm thấy quen thuộc, nhưng lại không biết cảm giác này đến từ Tự đến gần Tứ Nghi Đường, ngửa đầu lên ba chữ “Tứ Nghi Đường” trên tấm hoành, tự đáy lòng khen ngợi vẫn là chữ của Tứ gia khiến người khác ngưỡng mộ vào trong sân, cây ngọc lan đón gió lay động duyên dáng yêu kiều đứng bên cạnh cây ngô đồng cao lớn, mọi người như đi lạc vào cảnh tiên. Trong bầu không khí vẫn thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt nhưng vấn vít, hai người Dận Chân và Vân Yên dù đã quen nhìn cảnh vật nơi đây nhưng khi nhìn theo ánh mắt của Dận Tự cũng phải ngơ người đứng trước cửa một lúc lâu, Vân Yên không nhìn rõ sắc mặt của Dận Tự. Hắn nghiêng đầu cười với Dận Chân bên cạnh, - Chỗ này của Tứ ca quả nhiên là thiên đường chốn nhân gian. Quý giá như vậy e rằng trên đời này khó tìm được nơi thứ Yên thấy khóe miệng của hắn cười, nhưng trong đôi mắt tuyệt đẹp của hắn lại không hề có ý Nghi Đường vốn là nơi hai người ở, nhưng sau khi Dận Tự xuất hiện ở đây, nơi này lại bỗng trở nên chật hẹp. Một người được bao phủ bởi ánh hào quang, nhưng đâu phải nơi nào cũng có thể tùy tiện ngồi được. Vân Yên bỗng nhiên thấy nhớ Dận Tường, khi anh ta ngồi trong Tứ Nghi Đường thì luôn luôn là dáng vẻ tự do tự Dận Tự ngồi ở ngoài sân Tứ Nghi Đường, ánh mắt hắn luôn băn khoăn do dự nhìn giàn nho và giàn hoa tử đằng ở góc sân. Vân Yên bưng trà lên cho hai người, sau đó thì lui xuống tiểu viện phía sau Tứ Nghi Đường thu dọn quần áo. Cho đến khi vào trong viện, Vân Yên mới thở phào một hơi nhẹ này không giống với rất nhiều lần trước đây, từ lúc Dận Tự vào cửa chưa từng liếc Vân Yên phía sau Dận Chân đến một cái, coi nàng chỉ là một nô tì nhỏ bé bình thường không có gì đặc biệt. Đàn ông là một loại động vật rất dễ cả thèm chóng chán, đặc biệt là đối với một con chuột nhỏ không có chỗ nào hấp dẫn. Sau nhiều năm trốn tránh và từ chối, cuối cùng Vân Yên cũng thấy hắn chán nản và quên hoàng tử lục tục đến sảnh trước, Dận Chân và Dận Tự ra khỏi Tứ Nghi Đường, Vân Yên cũng vội vàng đi theo. Sảnh trước vô cùng náo nhiệt, ngay cả gánh hát cũng đã dựng xong sân khấu ở ngoài sân. Sau khi yến tiệc bắt đầu, Dận Chân không để Vân Yên hầu hạ mà bảo Tiểu Thuận Tử làm thay. Vân Yên gật đầu lui xuống, chuẩn bị trở về Tứ Nghi cửa phụ một gã sai vặt nhìn rất quen mắt hỏi nàng có phải là Vân Yên không, nàng dừng lại nhìn kĩ y. Hóa ra là Tiểu Khấu Tử của Bát phủ, là gã sai vặt hay đi theo cùng hầu hạ Bát Bối Lặc Dận Tự với Tiểu Nữu Khấu Tử Vân Yên cũng coi như đã từng gặp nhau một lần, ở lễ hội săn bắn mấy năm trước, khi đó y vẫn chưa được coi trọng bằng Tiểu Nữu Tử. Nếu như nói Tiểu Nữu Tử là người hầu của Dận Tự, thì Tiểu Khấu Tử giống như người hầu của Tiểu Nữu nhìn chung quanh, rồi mới rút một cái khăn vuông khỏi tay áo hỏi Vân Yên có nhận ra không. Vân Yên sững sờ, lập tức đưa tay nhận lấy, quả nhiên là chiếc khăn trắng quen thuộc, phía góc trái còn thêu một chữ “Phúc”, nhưng ở một góc khác có một vết máu, xung quanh là những tia máu nhỏ bắn Yên nắm chặt khăn tay, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn y,- Phúc Nhi, chị ấy làm sao vậy?Trên khuôn mặt của Tiểu Khấu Tử có một sự thương cảm khó che giấu hết,- Cô ấy vẫn làm việc trong nhà ấm, nhưng bệnh rất nặng, sợ rằng không qua khỏi. Ta đưa khăn tay tới tay cũng như giúp cô ấy hoàn thành một phần tâm lòng Vân Yên run lên bần bật, đôi mắt đã đỏ hoe, đôi chân đứng không Thật sao? Còn chị Bích Nguyệt thì sao?Tiểu Khấu Tử cười khổ- Hai người họ đều là những nha hoàn làm việc nặng thấp kém nhất, Bích Nguyệt còn có thể thế nào. Cô ấy chỉ nói nếu có cơ hộ sẽ mang khăn đến cho cô, ngoài ra không nói gì khác. Sảnh trước còn có việc, ta phải đi hầu hạ chủ tử Yên dựa vào vách tường, tim như chìm xuống đáy bể. Nàng buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại. Tiểu Khấu Tử nói không sai, Bích Nguyệt còn có thể thế nào. Phúc Nhi sẽ không dùng chiếc khăn này để đùa giỡn nàng đâu, chiếc khăn này là thứ quý giá nhất của Phúc Nhi, là thứ duy nhất mẹ tự tay làm để lại cho nàng ấy, chỉ khi màn đêm buông xuống Phúc Nhi mới có thể lấy chiếc khăn từ trong bọc quần áo ra nhẹ nhàng vuốt ve, thậm chí nàng còn không dám sờ vì sợ làm bẩn. Khi đó, Vân Yên trong bóng đêm nhìn thấy, trong lòng chua không phải là vạn bất đắc dĩ, Phúc Nhi sẽ không nhờ người đưa chiếc khăn này tới cho nàng. Tuy nàng ấy không nói gì, nhưng Vân Yên biết, nàng ấy đang cầu cứu nàng, ba người các nàng không nơi nương tựa, cũng không có bất cứ ai thương xót thay cho họ, hi vọng của hai người ấy có lẽ chỉ còn lại nàng!Những năm gần đây, cuộc sống nàng dần dần yên lặng trở lại, một phần vì do Bích Nguyệt thay Dận Tự đưa hoa mã đề đến nên nàng không dám chủ động đến Bát phủ tìm bọn họ nữa, cứ nghĩ rằng hai người họ cũng sẽ bình an sống như thế đến cuối đời, bây giờ nghĩ lại quả thật quá đơn giản tới đây, Vân Yên biết mình đã quan tâm quá nhiều, đôi chân chạy về phía Tứ Nghi Đường, nàng muốn lấy tất cả bạc mấy năm nay tích cóp được. Trong lòng nàng giờ đây chỉ nghĩ một điều duy nhất dù thế nào, nàng vẫn muốn gặp Bích Nguyệt một lần!Vân Yên vào gian phòng nhỏ lấy tất cả ngân phiếu mình có trong kệ nhiều ngăn ra, ba trăm lượng này là toàn bộ bạc nàng tích cóp được mấy năm nay, hầu như là tiền lì xì Tứ gia phát trong yến tiệc tất niên, vốn định sau khi về già sẽ không làm nha hoàn nữa mà ra ngoài xây một căn nhà trong thôn để dưỡng lão. Nhưng bây giờ, nàng chỉ hi vọng số bạc này có thể đổi thành đại phu, đổi thành thuốc thang để cứu sống được Phúc Yên nắm chặt lòng bàn tay mình, muốn ngay lập tức đi gặp Phúc Nhi. Thật ra, khoảng thời gian tốt nhất chính là đêm Khấu Tử nói Phúc Nhi bị bệnh nặng e rằng khó qua khỏi, kéo dài thêm một ngày là nguy hiểm hơn một lần. Nhưng bình thường, không nói Vân Yên là người không rời khỏi Dận Chân nửa bước, mà ngay cả nàng cũng có điều kiêng dè riêng với Bát phủ, lúc này Dận Tự đang ở Tứ phủ, sau yến tiệc còn xem hí kịch, không chắc chắn là thời cơ tốt nhất. Nếu như nàng đi từ cửa sau, đi nhanh về nhanh thì đây là thời gian an toàn như nói, còn điều gì lo nghĩ và nguy hiểm hơn, thì từng giây từng phút trôi qua càng khiến Vân Yên không thể tiếp tục chờ đợi nữa. Nàng hít sâu một hơi, rồi chạy khỏi Tứ Nghi Yên rẽ trái quẹo phải đến phòng hạ nhân và cửa sau gần với Bát phủ ở phía Tây, cánh cửa này chỉ cách Bát phủ một bức tường. Vân Yên trước đây chưa bao giờ có cơ hội tới, đêm nay khó khăn tới đây, mồ hôi đã ướt đẫm trăng đã leo lên ngọn cây, ánh sáng mờ ảo chiếu rọi xuống mặt HẾT CHƯƠNG 90 - "Ai, chấp ta chi thủ, liễm ta nửa đời điên cuồng. Ai, hôn ta chi mắt, che ta nửa đời lưu ly." —— dẫn Hiểu Hòa, chỉ là cái bình thường mà thảm đạm nữ tử. Không có cái gì đặc sắc cố sự. Nửa đời tại thế kỷ 21, gia đình bình thường tam lưu sau khi tốt nghiệp đại học tiểu trợ lý, an phận lại nhỏ bé. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, nhường nàng biết bình thường nữ tử vọng tưởng hạnh phúc sẽ thu được lão thiên gia chế nhạo. Cửa nát nhà tan sau mới hiểu được mạng của mình nguyên lai so với trong tưởng tượng còn nghèo hèn. Nửa đời tại Đại Thanh triều, Khang Hi triều tứ a ca môn hạ tiện tịch nô tỳ Vân Yên. Thanh xuyên nữ môn yêu hận tình cừu Ái Tân Giác La a ca nhóm nàng đều gặp qua. Có thể nàng không có xuyên qua nữ mỹ mạo, càng không có xuyên qua nữ ngạo khí, nàng luôn luôn hèn mọn cúi đầu quỳ xuống. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch!" Nàng hoảng sợ rút về mình tay, quỳ phục tại tứ a ca Dận Chân bên chân. "Là ai" Dận Chân cúi đầu vuốt tay trái mình bên trên nhẫn ngọc "Lão bát, lão cửu, vẫn là lão thập tứ? Có lẽ, còn có lão thập tam." Nàng cứng đờ thân thể, đem đầu dùng sức đập hướng mặt đất, nước mắt nhỏ xuống tại băng lãnh trên mặt đất. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch, thật không xứng hầu hạ gia." Dận Chân một thanh dùng sức kéo thức dậy bên trên nàng, đe dọa nhìn con mắt của nàng "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi là ta Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, cả một đời đều là." Mỗi cái ban đêm, nàng vì hắn mài mực khoác áo, thay quần áo rửa chân. Mỗi cái sáng sớm, nàng vì hắn mặc quần áo chải đầu, bưng trà dâng nước. Nàng luôn luôn chưởng một chiếc ngọn đèn nhỏ, ngủ ở hắn bên ngoài thư phòng trên tiểu giường, tiễn hắn đi những nữ nhân khác trong phòng, lại chờ hắn trở về. Thật dài thật lâu khang ung năm tháng bên trong, nàng tổng đi ở sau lưng của hắn cách xa một bước, mặt mày thanh đạm cúi đầu. Mà đối mặt sinh tử lúc kiên quyết, tựa hồ đều khiến người có không chút nào luyến sinh ảo giác, một cái tùy thời có thể quay đầu biến mất không thấy gì nữa nữ tử. Có ít người giống một cốc trà xanh, uống thời gian càng nhiều, càng là quen thuộc ỷ lại. Có nàng ở địa phương, liền là nhà. Tất cả mọi người biết, đây là hắn Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, buộc tại hắn mệnh bên trên nha đầu. Tag Thanh xuyên cung đình hầu tước ngược tình cảm lưu luyến sâu biên giới tình ca Từ ngữ tìm kiếm Nhân vật chính Vân Yên Hiểu Hòa, tứ a ca Dận Chân ┃ vai phụ Bát a ca Dận Tự, chín a ca Dận Đường, thập tam a ca Dận Tường, thập tứ a ca Dận Trinh, Hoằng Huy, Ô Lạp Na Lạp thị, Niên Canh Nghiêu, Khang Hi, Phúc nhi, Bích Nguyệt chờ ┃ cái khác Thanh xuyên, Ung Chính, tứ gia, nửa đời thanh tình, Giản Lan. Ai, chấp ta chi thủ, liễm ta nửa đời điên cuồng. Ai, hôn ta chi mắt, che ta nửa đời lưu ly "Ai, chấp ta chi thủ, liễm ta nửa đời điên cuồng. Ai, hôn ta chi mắt, che ta nửa đời lưu ly." —— dẫn Hiểu Hòa, chỉ là cái bình thường mà thảm đạm nữ tử. Không có cái gì đặc sắc cố sự. Nửa đời tại thế kỷ 21, gia đình bình thường tam lưu sau khi tốt nghiệp đại học tiểu trợ lý, an phận lại nhỏ bé. Gặp gỡ Chu Duệ Đình, nhường nàng biết bình thường nữ tử vọng tưởng hạnh phúc sẽ thu được lão thiên gia chế nhạo. Cửa nát nhà tan sau mới hiểu được mạng của mình nguyên lai so với trong tưởng tượng còn nghèo hèn. Nửa đời tại Đại Thanh triều, Khang Hi triều tứ a ca môn hạ tiện tịch nô tỳ Vân Yên. Thanh xuyên nữ môn yêu hận tình cừu Ái Tân Giác La a ca nhóm nàng đều gặp qua. Có thể nàng không có xuyên qua nữ mỹ mạo, càng không có xuyên qua nữ ngạo khí, nàng luôn luôn hèn mọn cúi đầu quỳ xuống. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch!" Nàng hoảng sợ rút về mình tay, quỳ phục tại tứ a ca Dận Chân bên chân. "Là ai" Dận Chân cúi đầu vuốt tay trái mình bên trên nhẫn ngọc "Lão bát, lão cửu, vẫn là lão thập tứ? Có lẽ, còn có lão thập tam." Nàng cứng đờ thân thể, đem đầu dùng sức đập hướng mặt đất, nước mắt nhỏ xuống tại băng lãnh trên mặt đất. "Tứ gia, nô tài chỉ là tiện tịch, thật không xứng hầu hạ gia." Dận Chân một thanh dùng sức kéo thức dậy bên trên nàng, đe dọa nhìn con mắt của nàng "Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngươi là ta Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, cả một đời đều là." Mỗi cái ban đêm, nàng vì hắn mài mực khoác áo, thay quần áo rửa chân. Mỗi cái sáng sớm, nàng vì hắn mặc quần áo chải đầu, bưng trà dâng nước. Nàng luôn luôn chưởng một chiếc ngọn đèn nhỏ, ngủ ở hắn bên ngoài thư phòng trên tiểu giường, tiễn hắn đi những nữ nhân khác trong phòng, lại chờ hắn trở về. Thật dài thật lâu khang ung năm tháng bên trong, nàng tổng đi ở sau lưng của hắn cách xa một bước, mặt mày thanh đạm cúi đầu. Mà đối mặt sinh tử lúc kiên quyết, tựa hồ đều khiến người có không chút nào luyến sinh ảo giác, một cái tùy thời có thể quay đầu biến mất không thấy gì nữa nữ tử. Có ít người giống một cốc trà xanh, uống thời gian càng nhiều, càng là quen thuộc ỷ lại. Có nàng ở địa phương, liền là nhà. Tất cả mọi người biết, đây là hắn Ái Tân Giác La Dận Chân nô tài, buộc tại hắn mệnh bên trên nha đầu. Tag Thanh xuyên cung đình hầu tước ngược tình cảm lưu luyến sâu biên giới tình ca Từ ngữ tìm kiếm Nhân vật chính Vân Yên Hiểu Hòa, tứ a ca Dận Chân ┃ vai phụ Bát a ca Dận Tự, chín a ca Dận Đường, thập tam a ca Dận Tường, thập tứ a ca Dận Trinh, Hoằng Huy, Ô Lạp Na Lạp thị, Niên Canh Nghiêu, Khang Hi, Phúc nhi, Bích Nguyệt chờ ┃ cái khác Thanh xuyên, Ung Chính, tứ gia, nửa đời thanh tình, Giản Lan.

nua doi thanh tinh